Chương 020: Cự khấu trong truyền thuyết sắp tới nhà làm công.
Một trận mưa xuân khiến thôn trang gần như tĩnh mịch đình trệ trở nên bận rộn.
Mưa xuân đã rơi liền hai ngày rồi, dòng suối nhỏ vốn khô cạn đã đầy ắp trở lại, trận sóng trắng vỗ bờ lại lần nữa xuất hiện, âm thanh làm trời đất sinh động hơn.
Bụi đất mù trời không còn thấy nữa, mặt đất ẩm ướt, dẫm lên phát ra tiếng tiếng lẹp bẹp, nghe rất thích tai.
Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu chạy vèo một cái từ dưới mái hiên tới sau chum hứng mưa.
Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu lại từ sau chum hứng nước mưa chạy ù tới bồn hoa.
Hai con ngan lớn nghi hoặc từ trong cái nhà đất thò đầu ra, không phát hiện ra chuyện gì khác thường, lại rụt đầu vào, giấu dưới cánh giữ ấm, thời tiết vốn đang ấm lên, trận mưa đem tới hơi lạnh, nhưng đây là hơi lạnh của sự sống.
Lẹp bẹp lẹp bẹp, Vân Chiêu nhảy từ sau bồn hoa ra, chạy như gió khỏi đại môn nội trạch, sau đó đắc ý nhặt cục đá nhỏ ném vào cái ổ rơm của hai con ngan ngốc.
Kho lương của Vân thị ở trung đình, hôm nay là ngày phát hạt giống, Vân Chiêu rất tò mò cuộc sống của nhà địa chủ thời cổ, cho nên mạo hiểm bị ngan mổ cũng phải tới xem cho biết.
Nhà bình thường do ít ruộng, nên không thể chọn được hạt giống tốt nhất, chất lượng giống không tốt thì tất nhiên cố chăm chỉ chịu khó cũng không có thu hoạch tốt. Vân thị nhiều đất, cho nên có thể lựa chọn được giống trên đất đai rộng lớn, giống chọn được tốt hơn nhà khác không biết bao nhiêu.
Hai cân lương thực đổi được một cân giống, đó là quy củ từ rất lâu rồi, quan phủ không cho phép nhà địa chủ bán giống với giá quá đắt, đồng thời trong hương ước cũng có ước thúc ở phương diện này.
Năm ngoái người tới Vân thị đổi giống không nhiều, chủ yếu là mỗi mẫu ruộng phải trồng mười cân giống, mà thời buổi hạn hán triền miên, tới hè thu hoạch chắc gì thu nổi mười cân lương thực.
Năm nay thì khác, mưa xuân sung túc, ai ai cũng muốn bỏ vốn lớn ở ruộng.
Thời điểm gieo trồng mùa xuân, Từ tiên sinh cũng không dạy học, chẳng thấy bóng dáng đâu, nghe nói là dẫn theo con chó vàng kia lên Ngọc Sơn chơi xuân rồi.
Vân Chiêu rất muốn theo, nhưng tiên sinh không cho.
Cho nên y đành ngồi bên cạnh mẹ, xem Vân Phúc đổi hạt giống cho hương dân.
Thời khắc nông dân nhìn thấy hạt giống, nếp nhăn trên mặt nở xòe như hoa cúc, đó là niềm vui phát ra từ nội tâm.
Không thấy có cảnh có ép mua ép bán, càng không có chuyện bóc lột, nông dân phải nuốt nước mắt nâng niu chút giống rời nhà địa chủ, bởi vì hai cân lương thực đổi một cân giống, loại trao đổi này vô cùng hợp lý.
Tuy bọn họ đang ở đại viện của nhà địa chủ, nhưng bọn họ lại chẳng hề sợ hãi gia đinh nhà địa chủ, càng thân thiết như người một nhà với quản gia.
Nói chung là chẳng có gì đáng xem, buồn tẻ, chán chết, Vân Chiêu dựa vào người mẹ, muốn ngủ.
Mưa xuân bay bay, thời tiết thích hợp để ngủ nướng.
“ Không cần chọn từng hạt một, hạt giống Vân thị nói cho cùng là do các ngươi chọn, có cái gì nữa mà phải kén chọn, cho dù không tốt cũng là do lỗi các ngươi. “ Vân Phúc thích hút thuốc, hôm nay phải làm việc thời gian dài không hút, tâm tình rất tệ, muốn chạy đi rít vài hơi, nhưng Đại nương tử, Đại thiếu gia đều ngồi đó nhìn chằm chằm, đành nhẫn nại, mong đám hương dân kia mau xong việc:
Hương dân nhận hạt giống hớn hở rời đi, trông ai nấy như hận không thể rải ngay chúng ra ruộng vậy.
“ Năm nay người trồng mạch thật nhiều. “ Vân Nương thấy hạt giống phân phát gần hết, nói với Vân Phúc:
Vân Phúc cười không khép miệng lại được, chà chà tay: “ Vâng ạ, năm nay thời tiết tốt, người trồng mạch nhiều, ai cũng biết bột mì ăn ngon hơn kê.”
“ Tiếc là hai năm trước không trồng được gạo giống, nếu không năm nay đã có ít gạo rồi.”
Nghe mẹ nhắc tới gạo, Vân Chiêu bất giác chảy nước dãi, không biết làm sao lại có cái tật xấu này, cách đây rất rất lâu, y ghét nhất là ăn gạo, cứ cảm thấy ăn cái đó không no nổi, cứ phải bát mì to mới no cái bụng.
Giờ hay quá rồi, nghe thấy gạo thôi đã chảy nước dãi ròng ròng, mất giá quá đi.
Vân Nương cẩn thận lấy khăn tay lau nước dãi cho nhi tử, mắng yêu: “ Cứ nghe thấy ăn là chảy nước dãi, chẳng có tiền đồ gì cả.”
Vân Chiêu buồn bực đổ vấy :” Con chẳng biết tại sao, chắc là tại gần đây chẳng được mấy bữa no.”
“ Mỗi ngày cơm của con đều đầy ắp, nhiều hơn cả mẹ:”
“ Nhưng hai cái thằng Vân Quyển, Vân Thư ăn quá giỏi, đôi khi Vân Thụ còn tới giúp con ăn cơm, có ba đứa bọn chúng, con còn ăn no được mới là lạ đó.”
Vân Nương thấy hương dân cuối cùng đổi hạt giống đã đi, tức giận nói: “ Ai bảo con muốn mua chuộc lòng người, giờ còn kêu cái gì, muộn rồi, con không cho nữa mà chi lo ăn no, người ta sẽ hận con, còn con không no thì người ta thấy đáng đời.”
Vân Phúc ở bên cũng nói: “ Thiếu gia, gặp người chết đói, cho một đấu gạo là ân nhân, nhưng lại cho thêm đấu gạo nữa, người ta sẽ thấy là đương nhiên, sau này không cho thành kẻ thù. Thiếu gia đừng làm người tốt một cách vô tư, nếu không sẽ thiệt thòi.”
Vân Chiêu chỉ cười, y có tính toán của mình, nhưng muốn đoàn kết lại được lòng người đã tản mác, cần phải có thời cơ lẫn thời gian.
Vân Phúc khóa kho lương lại, giao chìa khóa cho Vân Nương: “ Mưa có hơi nhiều một chút, đợi trời đất khô hết phải mất vài ngày, lão nô cho rằng, phải sửa sang lại đồ làm nông thôi, ba năm rồi chưa dùng, lưỡi cưa cũng phải sửa chữa một chút.”
Vân Nương hỏi: “ Vậy tìm ai đây, Vân gia trang tử không có thợ rèn thích hợp.”
“ Lưu Tông Mẫn của Hạ Gia Oa mấy hôm trước nhờ người hỏi lão nô, muốn nhận công việc của nhà ta. Người này là thợ rèn giỏi có hạng của huyện Lam Điền.”
“ Ngươi tưởng ta không biết quá khứ của kẻ này hay sao, ta không muốn tuyển một tên tội tù vào nhà.”
Vân Phúc xấu hổ chắp tay: “ Người này có chút thân thích với lão nô.”
Nghe Vân Phúc nói vậy, Vân Nương xua tay: “ Nếu đã như thế, tất nhiên là theo ý ngươi đi, dù sao người do ngươi đưa tới, ngươi phải trông cho kỹ. Dựng lò rèn sắt ở Vân gia trang tử cũng được, nhưng không được gây rắc rối, nếu như có chuyện, ngươi phải gánh thay hắn.”
Vân Phúc vui mừng tạ ơn: “ Cha mẹ hắn vẫn còn, chẳng lẽ còn tạo phản được sao? Đại Nương cứ yên tâm, lão nô sẽ trông hắn thật chặt.”
Vẫn Nương bĩu môi xem thường lòng riêng của Vân Phúc, kéo Vân Chiêu rời khỏi trung đình.
Mưa vẫn cứ rơi, lòng Vân Chiêu lại như có lửa đốt, Lưu Tông Mẫn người huyện Lam Điền tỉnh Thiểm Tây, chủ tướng nghĩa quân dưới thời Minh mạt, cái tên đại tặc lưu khấu mà sử sách ghi chép ấy sắp xuất hiện ngay trước mặt mình sao, lại còn muốn tới nhà mình làm công nữa, lúc này y rất mong mưa sớm ngừng lại.
Vân Chiêu hai đời làm người huyện Lam Điền, nếu mà không biết tên tặc khấu cái thế xuất thân từ huyện Lam Điền thì quá tệ rồi.
Mưa xuống làm sương mỏng bao phủ quanh Ngọc Sơn biến mất, xuyên qua làn mưa lưa thưa, Ngọc Sơn cao lớn hiện ra vô cùng rõ ràng.
Không biết vì sao, Vân Chiêu rất muốn đem Ngọc Sơn trước mắt liên hệ với tên tặc khấu cái thế kia lại với nhau. Vì họ đều hùng tráng như nhau, thần bí như nhau, khiến người ta muốn khám phá chăng? Hắn muốn tới nhà mình làm việc, vậy là lúc này hắn chưa thành tặc khấu sao? Sao hắn lại thành tặc khấu? Chuyện này có liên quan gì tới Vân gia không?
Người còn chưa tới, Vân Chiêu đã bị đống câu hỏi làm kích động không yên rồi.