Chương 025: Vụ làm ăn của Vân Chiêu. (1)
Nếu là vàng bạc, mỹ nhân, Lô Tượng Thăng sẽ coi như sỉ nhục ông ta, một chút hứng thú cũng không có, thậm chí là đập bàn bỏ đi.
Nhưng là súng thì Lô Tượng Thăng hứng trí khác hẳn, lấy khẩu súng ngắn của Vân Chiêu lên vuốt ve nhìn ngắm kỹ càng:” Không có dấu vết rèn đập, nóng súng lại trơn sáng như gương, thật là hiếm có.”
Vân Chiêu thành thật :” Kỳ thực là làm hơn quá rồi, khẩu súng này cố nhiên là được tượng nhân trải qua trăm lần rèn nghìn nhát búa mới thành, song bề ngoài của nó lại nhờ thợ khéo cầu kỳ mài rũa mà ra, đẹp mắt chứ không có tác dụng gì. Dù vậy khẩu súng này có thể bắn nghìn phát mà không hỏng nòng, trong nòng súng trơn láng không dính bẩn, điểm hỏa bằng đá lửa, chỉ cần lắp đạn vào là bắn được ngay, không cần tốn nhiều công đoạn.”
Lô Tượng Thăng là người trong nghề, đồ tốt hay không nhìn là rõ, rút chùy thủ ra gõ nhẹ lên nòng nghe thử âm thanh của nó, không ngờ càng xem càng buồn bã: “ Chắc là không thể sản xuất quy mô lớn rồi.”
Vân Chiêu mỉm cười: “ Được chứ, chỉ cần ngài trả nổi tiền thì không gì không thể.”
Lô Tượng Thăng hai mắt rực sáng: “ Một khẩu súng này giá bao nhiêu?”
Hồng Thừa Trù ấn vai Lô Tượng Thăng ngồi xuống: “ Kiến Đấu huynh đừng hỏi thì hơn.”
Vân Chiêu nhẹ nhàng báo giá: “ 200 lượng bạc, đó là không lấy chút lãi nào.”
Nghe cái giá này khát vọng trong mắt Lô Tượng Thăng tắt ngúm, lặng lẽ đặt súng vào chỗ cũ, cầm quả đạn lên xem.
“ Thứ này tên là thủ pháo, ý nghĩa như cái tên, là lợi khí giết địch tầm gần, một khi nổ, vô số mảnh vụn bắn ra, lấy gây thương tích cho địch làm mục đích chính. “ Vân Chiêu tiếp tục quảng cáo:
Lô Tượng Thăng lần này rút kinh nghiệm trước: “ Thứ này giá cũng không nhỏ phải không?”
Vân Chiêu mỉm cười:: Không đắt, không đắt, tượng tác của phủ Tây An ra giá 5 lượng bạc, còn có một thứ tên là vạn nhân địch, hiệu năng giết người càng khủng khiếp, người ta ra giá 200 lượng. Đây là thứ vũ khí dùng một lần, nói cách khác, ném một quả thủ pháo này ra, giết được địch hay không cũng mất 5 lượng. Mỗi trận chiến ném ra nghìn quả là chuyện bình thường, nếu không có đủ tiền không cách nào dùng thứ này đánh trận.”
Lô Tượng Thăng ngẩng đầu nhìn Vân Chiêu, cắn răng hỏi: “ Có thể cho mỗ nợ 1000 quả thủ pháo không?”
Vân Chiêu thoải mái nói: “ Tất nhiên là được rồi, khi nào thì ngài định trả tiền?”
“ Cứ học theo Diễn Ngạn huynh là được rồi, mỗ sẽ viết thư về nhà ngay, bảo mẫu thân phái lão nô trong nhà tới, sau này theo thương đội Vân thị, hai người luôn.”
Hồng Thừa Trù trước tiên là sững sờ, sau đó ôm bụng cười, suýt thì ngã lăn ra đất.
Tiệc rượu đó uống tới tận khi trời sáng.
Bất kể là Hồng Thừa Trù hay Lô Tượng Thăng đều là người học sâu biết rộng, vì thế bọn họ say sưa bàn luận về Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh, tác giả của Kim Bình Mai.
Hồng Thừa Trù cho rằng người viết ra được tác phẩm khoáng thế như vậy nhất định phải là người Kim Lăng, hơn nữa trong nhà thê thiếp thành bầy.
Lô Tượng Thăng thì lại cho rằng, loại sách hay thế này phải tránh xa thê thiếp, đêm tuyết ẩn thân trong tháp vắng, đốt nến mà đọc, mới thấy hết cái thú của nó.
Vân Chiêu gặp được tâm giao, cũng tham gia bàn bạc tưng bừng một phen, tán đồng với Hồng Thừa Trù, sách này ắt do dâm côn Kim Lăng sáng tác, cái loại tài cao tám đấu, nhưng mà trừ ham rượu háo sắc ra thì không có bản lĩnh gì mới viết nổi.
Kết quả bị người ta khinh bỉ cho, nói rằng sách này chứa đựng nhân tình thế thái, tuy có chút tục thế gian, nhưng thêm vị nhân tính, nếu như đọc mà chỉ thấy kiêu xa dâm dục vậy thì còn chưa đủ tuổi để đọc, nên cấm mới đúng.
Nhất là Lô Tượng Thăng, ông ta kiên quyết cho rằng sách này nên cầm thiếu niên, nhất là độ tuổi như Vân Chiêu đọc vào chỉ hại thân thế, đợi khi nào thê thiếp thành bầy hẵng đọc, như thế mới tăng thêm lạc thú khuê phòng, diệu không thể tả.
Còn cho rằng cuốn sách này không giống do người suốt ngày say khướt như Vương Thế Trinh viết ra, nhất định phải là do cuồng sĩ Từ Vị tính cách phóng túng, lấy chùy thủ đâm thận mình, giết cả lão bà sáng tác ra.
Cũng chỉ có người bất chấp lễ pháp như Từ Vị mới viết ra được đại tác phẩm phóng túng như vậy.
Khi trời tờ mờ sáng, Hồng Thừa Trù và Lô Tượng Thăng mới ngà ngà say được gia nhân dìu đi.
Ra đến ngoài, gió lạnh khiến hơi rượu tan đi không ít, hưng phấn vẫn còn, Hồng Thừa Trù cười lớn:” Đợi khi nào mỗ nhàn hạ, cũng viết một tác phẩm sánh ngang với Kim Bình Mai.”
Lô Tượng Thăng cũng cười hết sức tâm đắc, nói rằng mìn cũng có chí đó, theo sau ông ta là năm chiếc xe lớn, trên xe chứa đầy thủ pháo do Vân Chiêu định mang lên thảo nguyên dùng, rốt cuộc đổi kế hoạch không dùng tới.
Tiễn hai người đó đi rồi, Vân Chiêu một mình ngồi bên bàn tiệc tàn, tự rót tự uống cho tới tận giờ Ngọ.
Đây là một cuộc tụ hội rất thú vị.
Vân Chiêu nhìn có vẻ rất cao hứng, nhưng trong lòng y kỳ thực có ngọn lửa lớn đang thiêu đốt.
Vì thế đêm hôm đó hiệu lương của nhà Phạm Vĩnh Đấu bốc cháy, lửa mượn thế gió, gió hỗ trợ lửa, trong khoảnh khắc một vạn tám nghìn gánh lương thực bị đốt cháy thành tro.
Nghe tin nhà Phạm Vĩnh Đấu gặp hỏa hoạn, Vân chưởng quầy ngay lập tức đi bái phỏng Phạm thị Trương Gia Khẩu, thăm hòi Phạm Vĩnh Đấu bị cháy xém cả tóc, đồng thời hứa năm nay Vân thị thu hoạch khá phong phú, có thể dựa theo tiền lệ dùng diêm dẫn đổi lấy lương thực.
Khi Vân chưởng quầy về, Vân Chiêu đang cùng Vân Dương, Vân Quyền ăn cơm, nhìn thấy ông ta thì hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm u.
Vân chưởng quầy vội vàng nói: “ Thiếu gia, chuyện này là do Hồng Thừa Trù và Lô Tượng Thăng làm đấy, ngày hôm trước hai người bọn họ ngay trong đêm tới Trương Gia Khẩu, không biết là bạn bạc đại sự gì suốt một đêm, khi trời sáng lén lút rời đi.”
“ Phạm Vĩnh Đấu cho rằng hai người đó đều từng đòi lương thực của ông ta, bị ông ta từ chối, nhất định là do hai tên tặc tử không lấy được lương thực sinh lòng ác độc, đốt mất lương thực của ông ta.”
“ Phạm Vĩnh Đấu đã cáo trạng với thái giám Cao Khởi Tiềm rồi, hi vọng có được câu trả lời.”
Vân Chiêu hỏi: “ Không ai nghi ngờ chúng ta sao?”
“ Không ạ, Phạm Vĩnh Đấu căn bản không nghĩ tới chúng ta, dù sao mai chúng ta còn có vụ mua bán cần bàn bạc với ông ta.”
“ Chúng ta có vụ mua bán gì cần bàn với Phạm Vĩnh Đấu chứ?”
“ Thiếu gia quên rồi sao, chủ yếu là mua bán nhân sâm, xưởng chế thuốc trong nhà cần lượng lớn nhân sâm, lão nô lần này sở dĩ nghỉ chân lại ở Trương Gia Khẩu là vì mua bán nhân sâm, chỉ có Trương Gia Khẩu mới có lượng lớn nhân sâm, nơi khác chúng ta không vào được. “ Vân chưởng quầy bẩm báo:
Vân Chiêu lạnh lùng gật đầu: “ Vậy thì xử lý đi, đừng để người ta đối phó qua loa.”
Vân chưởng quầy đảm bảo: “ Thiếu gia yên tâm, đám Lương Tam làm việc rất kín đáo, họ dùng tiểu pháo bắn đạn cháy vào hiệu lương, không hề chạm mặt thủ vệ Phạm thị, sau khi lửa cháy liền về ngay Đại Xa điếm. Phạm thị cũng tức thì phái người tới Đại Xa điếm kiểm tra, người của chúng ta đầy đủ hết, lại đang ngủ.”
“ Phạm thị gần như lùng sục khắp Trương Gia Khẩu để điều tra việc này, chính vì thế mà phát hiện ra Lô Tượng Thăng và Hồng Thừa Trù ở lại Phúc Mãn Viên một đêm.”
“ Không phải ngươi sai phái chưởng quầy Phúc Mãn Viên nói ra chứ?” Vân Chiêu đặt đũa xuống, nghiêm mặt hỏi:
Vân chưởng quầy nghe vậy quỳ sụp xuống hô lên:” Thiếu gia, lão nô không dám.”
Vân Chiêu thở dài:” Xem ra người của Phúc Mãn Viên không phải là ai cũng đáng tin.”