Chương 041: Hổ báo giao long hồ ly và lợn rừng. (2)
“ Nếu ngươi biểu hiện như một đứa trẻ, vậy sao có thể khiến người khác coi như người trưởng thành? Rất nhiều người cho rằng ẩn nhẫn, che đậy tài hoa của mình, mong một ngày có thể xuất binh bất ngờ, khiến người ta kinh ngạc, đạt hiệu quả đi sau mà về trước. Nhưng đó là ý nghĩ không thực tế, che giấu tài hoa chỉ khiến người ta xem thường, bị xem thường rồi thì sao có thể giao cho trọng trách? “ Từ tiên sinh có kiến giải rất khác những câu chuyện Vân Chiêu hay nghe: “ Lòng người khó lường, càng thông minh càng ở địa vị cao càng khó tin người khác, lòng tin là thứ mất thời gian để gây dựng, một khi xảy ra chuyện lớn, ai dám tin tưởng vào ngươi?”
“ Ngươi là gia chủ duy nhất của Vân thị, tương lai định sắn là phải gánh vác trọng trách, ngươi dù có là đứa trẻ con, cũng tuyệt đối không thể như đứa trẻ bình thường, đó là vận mệnh của ngươi rồi. Ngại gì người ta nói mình là Lợn rừng tinh chuyển thế chứ?”
Vân Chiêu trang trọng khom người thi lễ với tiên sinh: “ Đa tạ tiên sinh chỉ giáo.”
“ Lấy hết bản lĩnh của ngươi ra cho ta xem đi, ngươi càng khiến ta kinh ngạc, ta càng vui vẻ.”
Mắt tiễn tiên sinh đi rồi, Vân Chiêu cũng có quyết định, không tiếp tục đóng trẻ con nữa, giờ mới hiểu tiên sinh nói mình là Lợn rừng tinh là điều tốt, song muốn được coi như người lớn thì phải bắt đầu từ đâu.
Đi học là chuyện trẻ con mới làm ... Nhưng Vân Chiêu cho rằng mình vẫn phải đi học, vì chút học vấn của y không đủ hỗ trợ cho mộng tưởng của y.
Lưu Tông Mẫn không rèn sắt mà khoanh tay đứng ở trước tiệm rèn, thấy Vân Chiêu mặt mày đăm chiêu đi qua liền chắp tay nói: “ Lưu Tông Mẫn bái kiến đại thiếu gia.”
Vân Chiêu dừng bước, nhìn hắn: “ Ngươi muốn gì?”
Lưu Tông Mẫn vẫn khom người: “ Xin đại thiếu gia thay Lưu Tông Mẫn dẫn tiến Quá Sơn Hổ Vân gia.”
Tim Vân Chiêu đập thụp một cái, Quá Sơn Hổ, Thôi Sơn Hổ không phải là vị đại vương mà Vân gia tiến công à, sao lại thành người Vân gia, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản: “ Quá Sơn Hổ là gì? Ta chưa bao giờ nghe tới, phải hỏi Phúc bá mới được.”
“ Mỗ chỉ muốn gặp Quá Sơn Hổ, người khác không cần. “ Lưu Tông Mẫn nói xong quay người đi thẳng về tiệm rèn, chẳng mấy chốc lại vang lên tiếng cheng cheng.
Lòng Vân Chiêu không cách nào bình tĩnh lại được vừa đi vừa lẩm bẩm cái tên Quá Sơn Hổ, bước qua đại môn, nhìn thấy Phúc bá ngồi ở bậc thềm ăn cơm, tay bê cái bát lớn, bên trong là cháo gạo kê ngàn năm không đổi, húp sùm sụp tới bốc mồ hôi trên đầu.
“ Lưu Tông Mẫn hỏi ta có thể Quá Sơn Hổ Vân gia cho hắn không?”
Phúc bá dừng tay tức thì, đặt bát xuống hỏi: “ Đại thiếu gia trả lời ra sao?”
Vân Chiêu đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, Phúc bá bỏ cái bát cơm mới ăn hết một nửa vội vàng đi ngay, khiến y không kịp hỏi thêm gì cả, bực mình về hậu viện tìm mẹ.
“ Mẹ, hôm nay con nghe thấy Lưu Tông Mẫn hỏi tới Quá Sơn Hổ Vân gia, mẹ có biết người này là ai không?”
Vân Nương cứng người, chiếc đũa đang cầm rơi xuống đất, Vân Chiêu nhặt đũa lên, lau sạch sẽ rồi đặt lại tay me, sau đó ngồi bên chờ câu trả lời.
“ Con còn nhỏ, những chuyện này không nên hỏi. “ Vân Chiêu bóc nắm cơm gạo kê cho vào miệng, nhai một lúc mới vươn dài cổ nuốt cái thứ lương thực thô hại cổ họng này: “ Chính vì người đó hại con ngày ngày ăn cơm gạo kê à?”
Thấy nhi tử kiên quyết muốn biết chuyện này, Vân Nương cân nhắc hồi lâu quyết định kể ra, tiếp đó đến lượt Vân Chiêu chấn kinh không nói thành lời, té ra kẻ hại y phải ăn uống kham khổ không chỉ có Quá Sơn Hổ Vân Mãnh, còn có Tồi Sơn Hổ Vân Hổ, Toàn Sơn Báo Tử Vân Báo, Tị Thủy Tê Vân Giao, còn có một kẻ tên Bát Diện Hồ Ly Vân Tiêu.
Vì sao, bởi vì chín thành thu hoạch của Vân gia trang tử đều mang cho cường đạo của Nguyệt Nha Sơn.
“ Ức hiếp người quá lắm. “ Vân Chiêu nhìn bán cơm đáng chán của mình là đùng đùng nội giận, thì ra tất cả tại đám khốn kiếp ấy mà ra:
Vân Nương buông một tiếng thở dài: “ Con à, người ta cho cô nhi quả mẫu chúng ta một miếng cơm để ăn đã là không tệ rồi.”
Vân Chiêu ìu xìu, cảm giác bất lực lan tỏa trong người, rất lâu sau mới hỏi: “ Vậy ai là gia chủ?”
Vân Nương khẳng định chắc nịch: “ Là con.”
“ Thế con nói bọn họ có chịu nghe không?”
“ Theo lý mà nói thì họ phải nghe, nhưng muốn họ nghe lời con thì con phải mạnh hơn Vân Mãnh, giảo hoạt hơn Vân Tiêu, bây giờ mẹ con chúng ta đều không làm được, thế nên phải ăn cơm gạo kê.”
Biết ngay mà, cái gì mà thái tổ phụ bớt một miếng, tổ phụ nhịn một miếng chứ, nguyên nhân sâu xa là ở đây, Vân Chiêu cảm thấy bất an: “ Bọn họ liệu có gây bất lợi cho mẹ con ta không?”
“ Hẳn là không, Vân thị đã tồn tại như thế mấy trăm năm rồi, chưa bao giờ nghe nói chuyện âm tộc hại bản tộc. “ Đã nói ra rồi, Vân Nương không che giấu nhi tử nữa, làm cho rõ tránh hiểu lầm: “ Tất nhiên đó cũng là vì bản tộc chưa bao giờ bỏ âm tộc, gia chủ các đời Vân thị thà kham khổ chứ không để âm tộc thiệt thòi, ân tình này rất lớn. Đám Vân Mãnh có thể bị quyền thế làm mê muội không coi con ra gì, nhưng những tộc nhân khác quyết không để họ làm hại mẹ con ta, nếu họ dám, chuyện lòng người tan rã sẽ ngay trước mắt.”
“ Khi gia gia con còn sống, âm tộc rất nghe lời, mọi chuyện do gia gia con định đoạt, nhưng hảo hán theo gia gia con đều chiến tử, tới đời phụ thân con, người ta không còn nghe bản tộc nữa.”
“ Sau khi phụ thân con qua đời, hai mẹ con ta càng khó sống, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do âm tộc định đoạt, nếu không có Phúc bá trấn giữ, không biết chuyện tệ tới đâu.”
Tình thế còn tệ hơn suy nghĩ của Vân Chiêu, giờ y mới hiểu, mình còn bát cơm mà ăn đã là may mắn rồi: “ Mẹ, vì sao chúng ta phải vội vàng đi tới phủ Tây An, vì đám người này à?”
“ Bọn họ muốn gặp con, mẹ không cho, Vân thị ta gia thế thanh bạch, mẹ không muốn con thành một tên tặc khấu.”
“ Vân thị ta có quá nửa là tặc khấu rồi, còn thanh bạch sao được nữa.”
Vân Nương hết sức kiên quyết: “ Con à, âm tộc nói cho cùng không đáng để nói tới, con đừng thấy đám Vân Mãnh ở ngoài ăn miếng to, uống bát lớn, nhìn thì uy phong lắm, thực tế bọn họ ngay cả tên cũng không dám nói cho người ta, nên kiếm mới biệt danh Quá Sơn Hổ, Tồi sơn hổ, dù chết cũng không được chôn vào mộ tổ. Muốn vinh diệu tổ tông, vẫn phải trông vào con.”
“ Nếu như bọn chúng không để cho mẹ con ta đất cắm dùi, mẹ dám làm Vân thị này tan rã, để bọn chúng sau này giống đám tặc khấu khác, chỉ có thể hái cỏ lột vỏ cây mà ăn thôi.”
Vân Chiêu không nói gì, y chưa hiểu hết tư tưởng người xưa, không rõ sự ước thúc này liệu mạnh tới mức nào, mạnh hơn dã tâm một con người không?
Vân Nương vuốt má nhi tử: “ Trước kia con như vậy, mẹ chỉ có thể một mực nhẫn nhịn, nhưng giờ con khai trí rồi, thậm chí thông tuệ hơn trẻ con nhà khác, mẹ sẽ không để đám người đó biến con thành con rối đâu.”
Vân Chiêu mới chiều này còn suy ngẫm lời tiên sinh làm sao mới được coi là người lớn, giờ cơ hội ngay trước mắt, y nhất định thể hiện tất cả thấy, không ai xem thường y, chỉ là thuốc thử này cũng quá mạnh, nắm chặt tay nói: “ Mẹ, con muốn gặp đám Vân Mãnh, cũng muốn biết ý đồ Lưu Tông Mẫn tới Vân gia trang tử.”
“ Phúc bá nói Lưu Tông Mẫn không được lòng đám Vân Mãnh, do ông ấy cố chấp mời Lưu Tông Mẫn tới, mục đích là muốn hắn thành quản gia thứ hai của nhà ta, cho con ít căn cơ. Bây giờ xem ra kẻ này khó thuần hóa, không phải là người phò tá tốt cho con, liền tính tiễn đi. “ Vân Nương gặp khó: “ Nhưng mời thần dễ, tiễn thần khó, Lưu Tông Mẫn quyết ở lì nhà ta, hắn muốn gặp đám Vân Mãnh, mời họ cùng mưu đồ tây bắc. Bởi thế mẹ muốn đưa con đi phủ Tây An, mượn uy danh ngoại công con trấn nhiếp chúng, để chúng biết, mẹ con ta không phải để chúng tùy ý an bài ra sao cũng được.”
“ Mẹ, chúng ta không cần vội đi phủ Tây An, không cần vội tìm ngoại công, chuyện Vân thị tốt nhất để bản tộc giải quyết, nếu không hậu họa vô cùng. “ Vân Chiêu húp một hơi hết sạch bát cháo, bỏ lại một câu, rồi vội vội vàng vàng chạy đi, y muốn tìm Phúc bá làm rõ, hiện trạng của Vân thị là thế nào, mình có vốn liếng cất giấu nào nữa không: