Minh Thiên Hạ

Chương 042: Thúc thúc cường đạo. (1)

Chương 042: Thúc thúc cường đạo. (1)
Tới trung đình, Vân Chiêu đột nhiên bước chậm lại, hít thở sâu vài lượt, lúc này cần bình tĩnh hơn lúc nào hết, đây là chuyện dù y dốc hết bản lĩnh còn chưa biết kết quả tới đâu.
Nhưng cũng là cơ hội.
Phúc bá không có nhà, Vân Đinh bảo ông ta ra ngoài rồi.
Ngoài đại môn, Lưu Tông Mẫn lưng đeo bọc hành lý, cáo từ với Vân Phúc: “ Núi xanh còn đó, nước biếc chảy mãi, Phúc gia nếu như không muốn tham dự, mỗ xin cáo từ, chỉ là ngày sau đại quân quét ngang thiên hạ, Phúc gia chớ bảo Lưu mỗ không nhận cố nhân.”
Lưu Tông Mẫn thấy Vân Chiêu bước ra, rút một thanh chùy thủ ném cho y: “ Muốn sống thì phải biết giết người, thứ này cho ngươi, coi như thỉnh tội, nếu ngày sau gặp nạn, có thể tới thỉnh cầu mỗ một lần.”
Đây mới là phong thái cự khấu, lịch sử không lừa người, Vân Chiêu rút chùy thủ ra: “ Được, có phần tình nghĩa này, ngày sau nếu chúng ta là kẻ địch, ta tha chết cho ngươi một lần.”
Lưu Tông Mẫn nghe câu này không phật ý lại còn ngửa mặt cười dài sang sảng: “ Ha ha ha, đây mới là huyết mạch của Vân Thạch Liên, đám tiểu nhân tầm thường các ngươi, mỗ không thèm làm bạn. “ Nói xong vừa ngửa cổ vừa bước đi.
Vân Chiêu không đánh giá cao hành vi nhìn có vẻ rất "anh hùng hào sảng" này, đi không nhìn đường, kết cục không tốt đẹp, chẳng may đạp phải phân trâu còn là nhẹ, vấp phải đá ngã rơi răng tha hồ mà cười.
Chuyện tốt là bỗng dưng Vân Dương được một cái tiệm rèn, trong lòng rất hưng phấn, đang sờ hết cái nọ ngó cái kia, sau đó còn gọi Vân Quyển, Vân Thư tới giúp.
Một màn diễn ra ở trước tiệm rèn lọt hết vào mắt chúng, tuy không hoàn toàn biết hết xảy ra chuyện gì, thấy Vân Chiêu mặt mày âm u đứng đó một mình, cũng đi ra đứng bên cạnh, tiễn Lưu Tông Mẫn càng đi càng xa.
Phúc bá buông một tiếng thở dài: | Từ ngày mai trở đi thiếu gia phải luyện võ thuật rồi.”
Vân Chiêu lạnh giọng đáp: “ Cũng phải đọc sách nữa.”
“ Thiếu gia, văn võ song toàn nghe thì hay, nhưng đại đa số kẻ ấy văn không thành văn, võ không ra võ chỉ là phế vật thôi.”
“ Ta quyết rồi, ông không cần nhiều lời nữa.”
Thái độ Vân Chiêu đột nhiên cứng rắn làm Phúc bá sửng sốt, còn định nói thì Vân Chiêu đanh mặt hừ một tiếng, vội chắp tay một cái vào nhà, không khuyên nhủ nữa.
Đợi Vân Phúc đi rồi, Vân Chiêu vẫy tay gọi đám Vân Dương tới tiệm rèn ngồi xuống, nói mạnh miệng thì dễ, nhưng làm mới là khó, Vân Chiêu thấy người có thể thực sự trông cậy được có khi chỉ là mấy thiếu niên này, nên nói thẳng: “ Hắn đi tạo phản rồi.”
Vân Quyển, Vân Thư cùng "oa" một tiếng, mặt đầy sùng bái.
“ Khả năng là đi nạp mạng. “ Vân Dương lạnh lùng nói vào:
“ Kẻ này không chết dễ dàng như vậy đâu.”
“ Vì sao ngươi biết?”
“ Hắn lợi hại lắm. “ Vân Chiêu trả lời ngắn gọn:
Vân Dương nghĩ lại những lần cùng Lưu Tông Mẫn rèn sắt, không nói thêm gì nữa, người đó đích thực là rất lợi hại, có thể rèn sắt liên tục từ sáng tới khuya, không phải dựa vào thể lực, còn có ý chí ngang sắt đá.
Đối với thiếu niên bọn họ, anh hùng cách quá xa, nhưng sảng khoái ân thù lại ở rất gần.
Quan Trung vốn là nơi đao khách hoành hành, dũng mãnh tàn nhẫn mới là bản sắc nam nhi, loại cường đạo giết người phòng hỏa như Lưu Tông Mẫn, rõ ràng không phải thứ tốt đẹp, trong mắt họ mới là chuyện nam nhân nên làm.
Tiếng cười hào sảng, bước chân dứt khoát của Lưu Tông Mẫn lúc ra đi làm trai tim đám thiếu niên Vân thị xao động.
Từ sau đó, những truyền thuyết về Lưu Tông Mẫn luôn được người bán hàng ở ngoài tới mang vào Vân gia trang tử.
Cuộc sống của Vân Chiêu cũng gian nan hơn, y đã chính thức luyện võ, y cứ nghĩ cách thức luyện võ Đại Minh hẳn phải khác sau này nhiều lắm, nhưng được Phúc bá rèn luyện, y phát hiện cũng thế cả, chú trọng vào rèn thể lực, dẻo dai, sức chịu đựng, cùng với vài kỹ xảo vật lộn thực dụng … tóm lại là hành xác.
Phúc bá theo gia gia Vân Chiêu phục vụ cho Thích Kế Quang hai mươi năm, cũng kế thừa cách luyện binh của người anh hùng bách thắng trong lịch sử.
Ông ta vốn là một viên võ quan nhỏ trong thích gia quân, không được xem qua ( Luyện binh thực lục) của Thích soái, nhưng huấn luyện đám thiếu niên, chính là cách luyện binh đó, vì vận dụng lượng lớn thực tiễn, thậm chí hiệu quả tốt hơn làm đúng theo sách vở.
Từ tiên sinh sau khi hoàn thành giáo dục xóa mù cho đám thiếu niên, không tiếp tục dạy chúng điển tịch Nho gia, mà là dạy ( Kỳ hiệu tân thư).
Cuốn sách này cũng là một danh tác khác của Thích soái, nó là tập hợp những nghiên cứu võ thuật rất tinh thâm của ông, là sự kết hợp hài hòa giữa kỹ thuật đối kháng trong chiến đấu và các quyền thuật để tăng cường sức khỏe.
Cuộc sống bận rộn làm thời gian trôi qua rất nhanh, trong tiếng kêu lích rích của chim khách, lương thực mùa hạ của Vân gia trang tử rốt cuộc tới lúc thu hoạch rồi.
Đây là thời điểm hoan hỉ nhất, cũng là lúc nguy hiểm nhất, vì đó là lúc quan phủ, đạo tặc tới thu hoạch bách tính.
Vân gia trang tử chỉ cần là người có thể động đậy đều phải ra đồng, từ ngày hôm nay không có nhàn hạ, không có mệt nhọc, thậm chí không có bệnh tật.
Vì làm no cái bụng, mỗi người đều phải làm việc, không được để cho dù một hạt lương thực lãng phí dưới đất.
Đại thiếu gia xúi quẩy của nhà địa chủ cũng không phải ngoại lệ, áo sam mỏng nho nhã mùa hè đã đổi thành áo cộc tay dày cứng, giày vài cũng thay bằng giày cỏ đóng đế gỗ, hông buộc lưỡi liềm, theo người lớn ra ruộng.
Tại sao phải phát lệnh tổng động viên như thế, là vì lúa mạch ở Quan Trung chín vào tháng 5, cái thứ này một khi chín là chuyện chỉ sau một đêm, nếu như không kịp thời thu hoạch, mạch sẽ rụng vào đất, vận may không tốt gặp thêm một trận mưa nữa thì ....
Cho nên vận động toàn bộ nhân lực thu hoạch thật nhanh là cách duy nhất để tránh tổn thất.
Thế nhưng nhân lực luôn có hạn, nhất là lúc thu hoạch lúa mạch càng giật gấu vá vai, may là mỗi năm vào thời điểm này, trên bình nguyên Quan Trung thường xuất hiện một đám người, gọi là "mạch khách".
Vân thị tất nhiên là giống đại bộ phận các địa chủ khác, thuê lượng lớn mạch khách, có điều mạch khách của Vân thị không giống với các nhà khác.
Mạch khách nhà người ta đều ăn ở ngay trong nhà địa chủ, còn mạch khách Vân gia chỉ xuất hiện vào buổi tối, đến sáng liền biến mất.
Tối hôm qua, sân phơi bên ngoài đại trạch viện của Vân gia sôi động suốt đêm, Vân Chiêu ra ngoài thấy ở ruộng vẫn còn thấp thoáng vô số bóng người đang thu hoạch, trên bờ ruộng có người bận rộn đưa mạch cắt được rỡ từ xe trâu, xe lừa, xe ngựa xuống.
Tớ khi trời sáng dần, Vân Chiêu nhìn thấy đám người đó xếp thành đội vòng qua núi trọc tiến vào trong núi rồi biến mất.
Lúc này ngoài ruộng đã có rất nhiều lúa mạch được thu hoạch, còn cẩn thận bó thành từng bó, chỉ cần đưa lên xe, vận chuyển về sân phơi là được.
Đối với đám mạch khách không lấy tiền, không ăn cơm, lại còn làm việc tận lực này, Vân Chiêu rất tò mò.
Hỏi mẹ, mẹ không đáp.
Hỏi Phúc bá, ông ta chỉ lo lắng trùng trùng.
Tiên sinh nói rất đúng, lòng tin cần thời gian gây dựng, nghĩ rằng ẩn nhẫn rồi một ngày làm thiên hạ chấn động thì ngây thơ quá rồi.
Tới khi Vân Chiêu bực bội một mình nằm dưới đống lúa mạch, buồn chán vò lúa mạch cho vào miệng ăn, đột nhiên một hán tử khôi ngô mặt xẹo bị y phát hiện, chuyện mới có thay đổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất