Chương 041: Tôn Truyền Đình đáng thương. (2)
Nếu như thiên hạ thái bình thì tốt biết bao, Tôn Truyền Đình nhìn bản đồ phân bố tặc binh tới thần thờ.
Vì nếu như thiên hạ thái bình, Vân thị chỉ như cái mụn ghẻ ngoài da, chỉ cần phái vài tiểu lại của hình bộ tới nhà là có thể soát nhà bắt người, diệt tộc.
Không, nếu như thiên hạ thái bình, có lẽ Vân thị đã không dám có ý đồ bất chính nào, thành tấm gương cho hào tộc thiên hạ rồi.
Thiên hạ nhiễu nhương, lòng người thay đổi, thân cây mong manh, cành lá xum xuê, đây là đại hại của thiên hạ.
Kẻ làm thần, trung với chủ, vì thiên hạ bôn ba, thi triển hoài bão, lưu danh muôn đời, đáng tiếc ... Tôn Truyền Đình tự lẩm bẩm một mình, ông ta ngồi trơ trơ trong thư phòng tới tận nửa đêm, nhìn văn thư trước mắt chẳng mảy may nhúc nhích, đầu óc như đèn kéo quân, vô số ý nghĩ chạy qua trong đầu.
Cuối cùng không ngờ khóc nức nở, liên tục dùng vạt áo thấm đi tới lúc ướt đẫm.
Thê tử Lưu thị nhón chân đi vào, thấy thức ăn đặt trên bàn chưa từng động đũa, nói nhỏ:” Quan nhân, hôm nay thiếp thân từ Tây An mang tới ngọc mễ giã nhỏ nấu cháo, quan nhân ăn nhiều chút.”
Tôn Truyền nắm bàn tay lạnh giá của thê tử:” Ta không nên đưa mẹ con nàng tới Đồng Quan.”
Lưu thị mỉm cười: “ Phu quân thắng, thiếp thân tất nhiên là bình an vô sự, phu quân bại, thiếu thân không mặt mũi nào sống cẩu thả.”
Tôn Truyền Đình áy náy lắm: “ Chuyện này là do ta ích kỷ chỉ nghĩ tới mình, mai nàng dẫn cha mẹ các con về Tây An đi.”
Lưu thị ngạc nhiên: “ Phu quân không về sao?”
Tôn Truyền Đình ngạo nghễ đáp: “ Vẻn vẹn một tên Lý Hồng Cơ chưa đủ phu quân nàng gặp khó khăn.”
“ Nếu đã như thế, thiếp thân cùng với cha mẹ ở lại Đồng Quan là được.”
“ Tặc khấu tấn công Đồng Quan rất dữ, nhưng phu quân nàng có cách ứng phó, đánh bại chúng là chuyện trong tầm tay. Thế nhưng Tây An nguy như trứng chồng, ta lại không có cách nào giải cứu.”
Lưu thị hoang mang: “ Thiếp thân khi ở thành Trường An, bách tính an cư lạc nghiệp, nơi đó thương cổ nam bắc quy tụ, thậm chí có cả thương khách từ Mông Cổ, cao nguyên qua lại không gặp trở ngại gì. Chợ đông đúc nhiều đồ, buôn bán tấp nập. Bao năm qua thiếp thân theo lão gia đi nhiều nơi, nhưng đây là nơi tốt nhất, cho dù không so được với sự phồn hoa ở kinh sư, nhưng mọi người sống yên bình, người già trẻ nhỏ đều có nụ cười, điều ấy kinh sư cũng không có được.
“ Quan nhân vì sao lại nói lên lời ấy?”
Tôn Truyền Đình hai tay vò đầu, rên rỉ:” Một tòa thành có thể sụp đổ chỉ trong ý niệm của người khác, làm sao không nguy?”
“ Ai chứ?”
“ Lam Điền huyện lệnh Vân Chiêu!”
“ Quan nhân có phải nhầm lẫn rồi không?” Lưu thị cho rằng trượng phu bộn bề chính sự lẫn lộn rồi, còn bật cười:” Vân phu nhân từng mời thiếp thân tới Thang Cốc tắm nước nóng, dọc đường hoa màu mọc rất tốt, bách tính bận rộn, nhưng không ai bị đói, hiếm có hơn nữa nơi đó bách nghiệp phồn vinh, sản vật nhiều vô kể, khi thiếp thân đi qua thảo thị tử, còn mua cho quan nhân ít lá trà, quan nhân khen ngon đó thôi.”
“ Khi đó chàng thiếu niên Vân Chiêu ấy đi theo bên mẹ rất ngoan ngoãn, đúng là mẹ hiền con hiếu, rất lễ phép với thiếp thân.”
“ Thực sự thiếu niên học vấn phong phú, tính cách dí dỏm, có lúc ăn cơm chắc là có món ăn không thích nên ăn uể oải, bị Vân phu nhân lườm một cái là sợ lắm vội ăn hết. Thiếp đi nhiều rồi, cũng biết ít cách nhìn người, phàm là con hiếu thảo sợ cha mẹ, đều khó là người xấu được, thế mà trong miệng lại như tặc khấu ấy.”
Tôn Truyền Đình thấy lão bà khen Vân Chiêu không ngớt thì cười khổ:” Cho tới ngày hôm nay, con lợn rừng tinh nàng gặp, phu quân nàng ba lần hạ lệnh triệu tập, y tìm mọi cớ thoái thác, không tới lần nào.”
“ Lợn rừng tinh chỉ là lời dân quê thiếu hiểu biết, bên cạnh y có một con lợn rừng thật, trông thì hung dữ lắm, nhưng mà hiền lắm, chỉ ăn với ngủ thôi, thiếp còn cho nó ăn đấy.” Lưu thị che miệng cười:” Theo thiếp thân thấy, người ta tuổi còn nhỏ mà quản lý địa phương đâu ra đó, bách tính giàu có an khang, tuổi nhỏ làm ra thành tích, dù kiêu ngạo là điều khó tránh.”
“ Năm xưa quan nhân chẳng phải cũng thiếu niên đắc chí, hếch mắt nhìn trời khiến người ta ghét bỏ đấy là gì. Núi không tới chỗ ta thì ta tới với núi là được.”
Tôn Truyền Đình suy ngẫm lời thê tử nói, cuối cùng gật đầu:” Đợi phu quân nàng đánh bại Lý Hồng Cơ, phu thê chúng ta vào sào huyệt của Vân thị, ta muốn xem xem nơi đó rừng thiêng nước độc, đầm rồng huyệt hổ ra sao.”
“ Hi hi, phu quân thật biết nói đùa.”
“ Ta không nhìn nhầm đâu, y có thể không phải con lợn rừng tinh, nhưng y là mãnh hổ, là giao long, còn là rắn độc nấp dưới khe đá.”
Lưu thị thấy trượng phu đã thành định kiến, cũng không tranh luận nữa, đẩy bát cháo ngọc mễ ấm tới Cháo lạnh rồi, phu quân ăn đi.”
Tôn Truyền Đình cầm bát cháo lên húp một ngụm lớn Lương thực mới này thực sự không tệ.”
“ Thiếp thân có xin ít hạt giống từ Vân phu nhân, đêm về quê sai người trồng, phu quân đừng trách.” Lưu thị thấy trượng phu không thích Vân thị thì cẩn thận nói:
“ Loại lương thực này kỳ thực xuất phát từ Từ thị lang ở kinh sư, chỉ là không ai coi trọng nó, cho tới khi Vân Chiêu mang tới huyện Lam Điền trồng diện tích lớn, mọi người mới dần nhìn ra cái tốt của nó.” Tôn Truyền đình thở dài tiếc nuối:” Đại Minh ta chưa bao giờ thiếu nhân tài, chỉ là thiếu quan viên biết làm việc, thiếu quan viên một lòng một dạ vì nước.”
Lưu thị càng nghe càng hồ đồ, trước mắt có ngay một người, vậy mà trượng phu lại có thành kiến với người ta, mắt đảo một cái hỏi: “ Phu quân thiếp nghe nói vài chuyện lạ ở huyện Lam Điền , ví như huyện nha ra lệnh phú hộ hạ thấp tô thuế, không được phép mua thêm ruộng đất, đất trong nhà chỉ cho phép ít đi, không cho phép tăng lên, vậy mà không ai bất mãn vì sao?”
“ Có gì lạ đâu, chuyện Vân Chiêu làm rất bình thường, y dẫn dắt dịa chủ thoát ly khỏi ruộng đất, chuyển sang kinh doanh, bọn họ có vốn liếng sẵn rồi, chỉ cần địa phương ổn định, sinh lãi là tất nhiên. “ Tôn Truyền Đình phân tích: “ Còn những người không có điền sản thì tranh thủ cơ hội này mua ruộng đất, khai hoang cho mình, không sợ bị địa chủ cướp ruộng nữa, yên tâm trồng cấy, thế là lương thực huyện Lam Điền nhiều không kể siết, phú hộ mua lương thực rẻ ấy, sẽ được nhiều hơn đồng ruộng nhà mình làm ra, lại đỡ vất vả.”
“ Phú hộ chuyển sang sản xuất chứ không làm ruộng nữa, cần nhiều người làm, vì vậy lưu dân tràn vào ở nơi khác sẽ khiến quan viên khủng hoảng, ở nơi này sẽ thành bảo bối.”
“ Năm ngoái huyện Lam Điền mở được đường bán vải lên thảo nguyên, chỉ cần là người biết dệt vài, dù trẻ con, người già, tàn tật, phú hộ đều không bỏ qua.”
“ Phu nhân, nàng có biết ta nhìn thấy trong cái lán đơn giản ở huyện Lam Điền có hơn trăm máy dệt vải, tâm tình ra sao không?”
Lưu thị lại khen: “ Khi thiếp thân và Vân phu nhân cùng đi một chiếc xe ngựa tới Thang Cốc, Vân phu nân còn cầm suốt chỉ để cuộn chỉ, thiếp cũng thử một chút, không tệ. Có thể khiến cả huyện sống như người một nhà, cũng là bản lĩnh của người ta.”
Tôn Truyền Đình đặt đũa xuống: “ Vân thị đáng sợ ở chỗ đó, bách tính nơi này chỉ cảm kích Vân thị, quên mất triều đình, quên mất bệ hạ rồi.”
Lưu thị đặt đũa lại tay trượng phu: “ Người ta nộp thuế đầy đủ, triều đình còn muốn người ta phải làm gì nữa? Cảm tạ ơn đức sao, phu quân không phải thiếp nói khó nghe, triều đình làm gì được cho bách tính tây bắc nào, người ta không oán không hận, nộp thuế không gây chuyện, thế chưa đủ sao?”