Chương 042: Tôn Truyền Đình đáng thương. (3)
Tâm tình Tôn Truyền Đình rất mâu thuẫn, nếu nhìn từ bên ngoài, Vân thị có thể nói là hoàn mỹ, bất kể là từ góc độ luật pháp hay góc độ tình người đều không thể bới móc gì được, ông ta cũng không nắm trong tay bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ Vân thị có ý đồ khác, nhưng càng thế càng đáng nghi, thiên hạ làm gì có ai trong sạch như vậy?
Nhưng nếu lật vấn đề lại, nếu thế chẳng phải ai làm theo lời thánh hiền, đều là kẻ đáng nghi sao? Đều che dấu mục đích khác sao?
Liên tưởng ánh mắt chủ bạ Lam Điền nhìn mình như nhìn quan viên hút máu, ông ta cắn răng nói:” Nàng có biết bia địa giới huyện Lam Điền đã tới tận Đồng Quan rồi không?”
“ Ồ chuyện ấy thiếp biết chứ, đó là do hương dân tự đào đấy.” Lưu thị nhắc tới chuyện này giống như là cảm thấy thú vị lắm, che miệng cười suốt:” Lão gia à, người thương cho những hương dân kia đi, người dân huyện Lam Điền cường hãn, tặc khấu không dám tới xâm phạm, người nói xem họ không làm thế thì sao nào? Giả như là bia địa giới Hoa Huyện thì ai đụng vào?”
“ Nói cho cùng huyện lệnh Hoa Huyện bất tài, chẳng được việc gì, nếu như ông ta cũng có thể bảo vệ con dân của mình, ai đi làm cái chuyện mất mặt đào bia địa giới nhà người ta cắm ở nhà mình. Trước kia người dân huyện Lam Điền còn đi đòi lại bia nhà mình, giờ khắp bốn phía làm thế, họ cũng cắn răng nhận rồi.”
Dù chẳng t hích nghe nhưng Tôn Truyền Đình gật gù thở hắt ra:” Đúng là thế thật.”
Ăn hết bát cháo rồi, Tôn Truyền Đình đặt bát xuống nhìn nữ nhân theo mình nửa đời người, sinh con đẻ cái cho mình:” Nàng nhận bao nhiêu chỗ tốt của Vân thị rồi?”
Lưu thì nghiêm túc nói:” Thiếp thân không lấy của họ một đồng, hạt giống cũng bỏ tiền mua đúng giá thị trường, thiếp thân lại không biết tính lão gia hay sao? Nếu dám lấy của người ta, lão gia bỏ thiếp thân ngay.”
“ Nàng thực sự không lấy gì của Vân thị sao?” Tôn Truyền Đình truy hỏi:
“ Vân thị sắp có thương đội lên thảo nguyên, thiếp thân biết thương đội nhà họ chuyến vừa rồi thắng lớn, đem lương thực bổng lộc của lão gia tới hiệu lương thực trong thành Tây An đổi thành bạc, nhờ Vân phu nhân mua cho ít vải, sau đó Vân chưởng quầy mang lên thảo nguyên đổi lấy lông cừu, nấm Khẩu Bắc, túi da, thịt khô về, bán trong cửa hiệu nhà ta.”
“ Thiếp thân muốn đợi lợi nhuận của đợt này về, sẽ mua nồi sắt, đồ sắt nhờ thương đội Vân thị mang lên thảo nguyên đổi, nghe nói thứ này ở thảo nguyên còn được giá hơn nữa.”
“ Lão gia, thiếp thân nói rồi đấy, chút bổng lộc của lão gia không đủ cho cả nhà ăn uống chi dùng, lão gia xem, đường đường đại tiểu thư nhà tuần phủ, được Vân phu nhân tặng cho chiếc áo lông, mắt không rời ra nổi, nhưng ngại gia giáo của lão già, dứt khoát không dám nhận, thiếp thân nhìn mà thương.”
“ Lần này thiếp thân làm ăn đáng hoàng, mua bán theo giá trị trường, Vân phu nhân giảm giá cũng không nhận, còn gửi cả tiền lãi cho Vân thị, bất kể thế nào lão gia cũng không được làm hỏng.”
Lưu thị nói xong vỗ tay, tức thì có thiếu nữ mười lăm mười sáu xinh đẹp đáng yêu chạy vào, nép mình bên cạnh Tôn Truyền Đình không chịu đi.
Tôn Truyền Đình nghe thê tử nói chỉ thấy đầu óc váng vất, sao vàng lờ mờ, hồi lâu sau mới xoa đầu khuê nữ đang làm nũng, gần như gằn giọng nói từng chữ:” Không được có lần sau.”
Lưu thị nghe thế cười như đóa hoa, ra sau đấm lưng cho trượng phu:” Tất nhiên là không có lần sau, lần sau nhà ta có vốn tự kinh doanh rồi.”
….. ….
“ Ngươi chuẩn bị bỏ 10 vạn lượng ra để mua một tên tặc khấu tên Lý Định Quốc đấy à?” Vân Dương xoa cái đầu trọc lóc đi qua đi lại trước mặt Vân Chiêu:
Vân Chiêu đang xem bản đồ, bị hắn quấy rầy phát bực, nhất là nhìn cái đầu đầu trọc thì càng bực:” Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi.”
“ Được, ngươi thấy ta giá bao nhiêu?”
“ Ngươi là huynh đệ của ta, vạn kim không đổi.”
Vân Dương dứt khoát không chịu bỏ qua:” Giả như, ta nói là giả như thôi nhé, nếu ta không phải là huynh đệ của ngươi, ngươi sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền mua ta, nói thật.”
Vân Chiêu ngại gì mà không nói thật:” 500 lượng, không thể nhiều hơn.”
“ Cái gì, ta chỉ được 500 lượng thôi à?”
“ Đó là nể tình ngươi ở thảo nguyên dám xông qua biển lửa thành bộ dạng thế này, cho nên mới có giá 500 lượng, nếu không 250 lượng là cùng lắm rồi.”
Vân Dương há mồm một lúc mới thốt lên:” Nói vậy tên Lý Định Quốc thực sự lợi hại à?”
Vân Chiêu im lặng một lúc, nghiêm túc đáp:” Nếu như Trương Bỉnh Trung chịu bán Lý Định Quốc cho ta, bất kể là thực lòng hay giả dối, ta vẫn trả cho hắn không thiếu một đồng.”
Vân Dương thấy Vân Chiêu cực kỳ nghiêm túc, gật đầu:” Được, nếu sau này ở trên chiến trường gặp được Lý Định Quốc, ta nhất định giúp ngươi bắt hắn nguyên vẹn trở về.”
Vân Chiêu không cho rằng Vân Dương có bản lĩnh ấy, nhưng tấm lòng này đáng quý, sự rộng rãi đó cũng không phải nhiều người có được:” Chỉ cần ngươi bắt được Lý Định Quốc, ta sẽ đồng ý với ngươi một việc mà bình thường ta không chịu.”
Lời hứa này rất lớn, Vân Dương xoa xoa tay phấn khích:” Ngươi đợi đấy, ta nhất định sẽ bắt được hắn.”
Vân Chiêu cẩn thận dặn dò:” Vạn vạn lần không thể coi thường người này, vạn vạn lần không thể vì bắt sống hắn mà mạo hiểm, ngươi là huynh đệ của ta, tuy chỉ đáng giá 500 lượng, nhưng còn quý trọng hơn hắn.”
“ Ta biết rồi.” Vân Dương tùy ý phất tay với Vân Chiêu rồi đi chỉnh đốn đoàn luyện mới tới:
Huyện Lam Điền lần này triệu tập đoàn luyện chưa phải là triệu tập toàn dân, mới chỉ là triệu tập cấp ba, tức là chỉ triệu tập người đã tòng quân, luyện võ ... Hoặc làm cường đạo.
Dù là thế cả huyện triệu tập được hơn một vạn năm nghìn người.
Về cơ bản thế là quá đủ dùng rồi, với Vân Chiêu mà nói, một huyện Lam Điền kinh tế phát triển thịnh vượng, còn hơn một huyện Lam Điền quân lực cường đại.
Y không phủ nhân tầm quan trọng của quân lực cường đại với địa phương, nhưng y ưu tiên phát triển kinh tế, dùng tinh binh bảo vệ bách tính sinh sống làm ăn mới là trọng điểm.
Huyện Lam Điền chưa bao giờ nổi tiếng vì binh lực.
Nhưng mà lần này thì khác, Phúc bá nói rất đúng, Vân thị đã thành con lợn béo rồi, nếu như không nhe răng nanh của mình ra, đến loại các ké cũng có ý đồ ngoạm một miếng thịt của Vân thị.
Cho nên tên giá giả không cần biết của ai bị chặt đầu, cho nên Ngả Năng Kỳ bị cắt lưỡi, nhất định khiến Trương Bỉnh Trung cuồng nộ, cũng khiến Ngả Năng Kỳ hận Lý Định Quốc.
Đại quân đi qua thành Tây An, sẽ khiến Tôn Truyền Đình hiểu, kẻ chưa tạo phản với là đáng sợ nhất, giống như cung giương lên mà chưa bắn, để ông ta bớt thăm dò vô vị lại, làm chuyện nên làm.
Vân Chiêu không nhất định phải làm phản, ít nhất y không gọi đó là làm phản, vì y không định chiếm đoạt thiên hạ của Chu Minh, nhưng y chắc chắn sẽ tự chủ tự lập, tiếp đó quan hệ hai bên thế nào phải xem thái độ phía bên kia.
Tất nhiên Vân Chiêu không loại trừ bất kỳ khả năng nào, y sẽ chuẩn bị cho tất cả tình huống, nhưng đặt ra một mục tiêu cố định chỉ làm hạn chế bản thân thôi.
Tất cả xem thời cuộc!
……… ………..
Tiền Thiểu Thiểu cởi tấm da sói trên người xuống, uốn éo trườn như rắn trên vùng đất toàn cát sỏi.
Cách đó không xa là một người Kiến Châu thô quánh đang mở áo ra, chía vào đầu gió mà đái, mãnh hổ Liêu Đông dùng gió đưa mùi của mình đi xa để cảnh cáo kẻ xâm lược, thợ săn người Kiến Châu sùng bái cường giả tất nhiên cũng học theo.
Đối với loại hán tử quen chiến đấu với trời đất này, Tiền Thiểu Thiểu thấy không đánh lén hắn một chút thì thật có lỗi với vị trí mà hắn đứng, thế nên một mũi sắt nhọn dài nửa xích từ dưới đâm lên.
Người Kiến Châu kia cứng người, sau đó phát ra tiếng gào thét thê thảm.
Đợi khi đám đồng bạn của hắn vội vàng chạy tới, chỉ thấy hán tử kia đau đớn lăn lộn trên mặt đất, tức giận tìm kiếm kẻ địch bốn phía, chỉ thấy một con sói gầy gò đang chạy như bay đằng xa.
Hán tử kia mau chóng được đưa tới trước mặt Trác La, hắn kiểm tra thương thế của hán tử, tìm được một đinh sắt nhọn hoắt, vứt rút ra, thì chất lỏng màu vàng tuôn xối xả, làm cái lều ngập ngụa mùi tanh thối không chịu nổi.
Trác La không ngại cái mùi này, đặt tay lên vai hán tử kia, hứa:” Lạp Chiêm, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giết 100 người Mông Cổ để chôn cùng người.”
Rắc! Trác La bẻ gãy cổ hán tử.