Minh Thiên Hạ

Chương 044: Vân thị là ổ cường đạo. (1)

Chương 044: Vân thị là ổ cường đạo. (1)
Ăn cơm với thúc thúc cường đạo và mẹ khác hẳn nhau.
Nhìn mì vào cái miệng lớn của thúc thúc cường đạo như trâu đất vào biển một đi không trở lại, Vân Chiêu cũng thấy ăn ngon miệng hơn nhiều.
Ánh mắt Vân Mãnh mang theo nụ cười nhìn Vân Chiêu vục mặt mình vào cái bát mì, ăn như lợn rừng dũi đất, càng ăn càng thấy ngon.
Vân Chiêu chỉ ăn được một bát, Vân Mãnh phải ăn ba bát, người Quan Trung ăn mì, hình như không bao giờ biết tới thỏa mãn.
“ Nào, uống rượu đi. “ Vân Mãnh ăn xong, húp bát nước canh lớn mới cầm bầu rượu lên, phát hiện Vân Chiêu đang nhìn không chớp, tự nhiên rót vào bát y một chút:
Vân Chiêu cầm bát mì lên uống thử ngụm rượu đầu tiên từ khi tới Đại Minh, nói thế nào nhỉ, chắc là vì tác dụng tâm lý, cái thứ rượu chua chua này nếu ở đời sau y phun ra đất, lúc này thấy rất ngon, còn liếm mép thòm thèm.
Vân Mãnh cười ha hả, lại rót thêm cho Vân Chiêu ít nữa, lần này còn chuyên môn chạm bát với y, cả hai thúc chất ngửa cổ uống sạch.
Hết rượu rồi, có mỗi một bầu nhỏ thôi, rót ba lần đã cạn, Vân Mãnh lắc lắc bầu tiếc nuối, rượu quả nhiên là thứ tốt giúp nam nhân thu hẹp khoảng cách, Vân Chiêu không nói một lời chạy ù đi, chẳng bao lâu bê một vò rượu về.
“ Ta từng có giao ước với mẹ cháu, ở cái nhà này phải nghe tẩu ấy. “ Mặc dù Vân Mãnh rất muốn uống rượu, nhưng không đưa tay ra nhận:
Vân Chiêu mặt đỏ bừng bừng như quả táo chín, cẩn thận nhìn về phía nội trạch, nhỏ giọng nói: “ Cháu và mẹ cháu cũng có giao ước như vậy.”
Vân Mãnh giang tay: “ Thế thì chịu rồi.”
Vân Chiêu cười gian chỉ chỉ đại môn: “ Chúng ta ra ngoài.”
Vân Mãnh mừng lắm giơ ngón cái lên, tay phải chộp ngay lấy vò rượu, tay kia chộp lấy Vân Chiêu kẹp dưới nách như diều hâu tha gà con, sải bước đi ra ngoài cửa.
Ở ngoài sân phơi không tiện đốt lửa xua muỗi, được Vân Chiêu chỉ dẫn, hai thúc chất tới tiệm rèn mà Lưu Tông Mẫn để lại.
“ Cháu còn nhỏ, uống ít thôi. “ Vân Mãnh vỗ si niêm phong vò rượu, kiếm được cái bát, chỉ rót cho Vân Chiêu nửa bát, sau đó tu ngụm lớn phả một hơi sảng khoái:
Mục đích của Vân Chiêu không phải ở rượu, thế nên không ý kiến gì, thong thả nhấp một ngụm, nóng ruột hỏi: “ Lục thúc, Nguyệt Nha Sơn do Vân thị ta định đoạt chứ?”
Vân Mãnh sửng sốt đặt vò rượu xuống, đột nhiên kéo Vân Chiêu tới gần, hai bàn tay to như cái quạt sần sùi đầy nốt chai sờ nắn y một hồi, sau đó ném trở lại phía đối diện: “ Cháu còn nhỏ lắm.”
Vân Chiêu biết danh tiếng Lợn rừng tinh của mình đã lan đi rồi, nên không để ý bị kiểm tra, dứt khoát nói: “ Cả âm tộc lẫn bản tộc chỉ còn một mình cháu là nam oa, tương lai gia nghiệp ở đây là của cháu, cả sản nghiệp trên Nguyệt Nha Sơn cũng là của cháu, cháu muốn biết.”
Vân Mãnh ngồi ngây ra rất lâu: “ Mẹ cháu không thèm chút sản nghiệp bé tẹo này, tẩu ấy muốn cháu đi đường nhà ngoại cháu, để cháu có được công danh.”
“ Thúc thúc, giờ nói chuyện công danh gì nữa, mẹ cháu ở trong trang không rõ, thúc ở ngoài thử nói xem, thiên hạ này còn thái bình nữa sao? Cháu đi đâu mà kiếm công danh chứ? Lại nói, tiên sinh cháu là nhân vật anh tài hiếm có, học vấn năm xe, người như vậy mà thiếu chút nữa còn chết đói, cháu không nghĩ tương lai mình có thể học hơn được tiên sinh. Nếu tiên sinh cũng lận đận nửa đời người, cháu vì sao còn phải đi theo con đường định sẵn không có tiền đồ đó? “ Vân Chiêu làm một bài diễn thuyết, hỏi vặn lại:
Con ngươi Vân Mãnh muốn lọt khỏi tròng, tay nhúc nhích, đoán chừng lại có ý kiểm tra xem đứa cháu này có phải là Lợn rừng tinh hóa thân không: “ Cháu nghĩ làm cường đạo có tiền đồ hơn à?”
“ Nhất định rồi, khi thiên hạ đại loạn, cường đạo chắc chắn sống dai hơn thư sinh. “ Vân Chiêu khẳng định chắc nịch:
Câu này thật khó phản bác, Vân Mãnh nghĩ một lúc rồi nói: “ Huyện Lam Điền hai mặt dựa núi, nếu bao năm qua không phải có Nguyệt Nha Sơn ngăn cản kẻ khác chiếm núi xưng vương, nơi này đã không thể sống bình an.”
Vân Chiêu đột nhiên đứng dậy, cầm bát rượu ném ra xa, hồi lâu không nghe thấy tiếng bát vỡ.
Lát sau Phúc bá từ trong bóng tối đi ra, đặt cái bát lên bàn: “ Thiếu gia, không được đập bát cơm, Đại nương tử biết sẽ phạt đó.”
Vân Chiêu không bất ngờ, cười toét miệng: “ Phúc bá có kế hoạch gì không?”
Phúc bá cầm vò rượu tự rót cho mình một bát, ngửa cổ uống cạn, ho khù khụ rồi còn lấy tẩu ra vừa nhồi thuốc vừa nói: “ Thiếu gia nói ý định của mình trước đi đã.”
“ Có trưởng bối ở đây, ta có ý định gì chứ, ta chỉ thấy trong nhà nên có chuẩn bị ứng phó, không thể ngồi yên ở đây đợi chết, lúc thiên hạ đại loạn, ắt có hào kiệt nổi lên, chúng ta không thể thành tốt thí cho người ta.” Vân Chiêu nhớ lời tiên sinh dạy, không giả trẻ con nữa:
Vân Mãnh thở dài: “ Vốn đã loạn lắm rồi, từ sau khi Vương Gia Dận công phá huyện Phủ Cốc giết huyện lệnh, Cao Như Nhạc ở An Tắc, Vương Tự Dụng ở Tuy Đức lũ lượt kéo tới gia nhập, đám người này đã thành thế ở Thiểm Tây rồi.”
“ Thời gian trước Lưu Tông Mẫn chính là được lệnh của Cao Như Nhạc tới Lam Điền truyền ‘Sấm tự lệnh’, muốn Nguyệt Nha Sơn tới An Tắc nghe lệnh, nếu không nghe, sau này không còn giao tình nữa, chỉ có nói chuyện bằng binh đao.”
“ Nguyệt Nha Sơn vốn là cường đạo, không có lập trường nào để chọn, nếu không kết thành bọn với những cường đạo khác, tức là bọn ta chuẩn bị quy thuận quan phủ, đối địch với họ.”
“ Ta luôn tránh mặt, còn tưởng rằng Lưu Tông Mẫn sẽ biết khó mà lui, không ngờ tên này chỉ đích danh muốn tới Vân gia trang tử, lúc đó ta biết là hỏng rồi. Nhất Chích Nhĩ của Đông Thang Cốc gửi thư cho ta nói, Lưu Tông Mẫn giết 28 người cả nhà Bành hòa thượng, hắn giết cũng đành đi, lại còn để lại người sống, nói là được Nguyệt Nha Sơn ta sai phái, Bành hòa thượng chặt ngón tay thế phải tắm máu Nguyệt Nha Sơn.”
Vân Chiêu giật nảy mình, vậy mà lúc Lưu Tông Mẫn ở trong trang, y còn hoài nghi người này không phải tặc khấu, hoặc chưa đi vào con đường này, không ngờ hắn tàn nhẫn như vậy.
Vân Mãnh hừ một tiếng, không coi đe dọa đó vào đâu: “ Tắm máu Nguyệt Nha Sơn chỉ là trò cười, ta chỉ sợ ông ta kiếm chuyện với trang tử, thời gian qua ta phong tỏa đường vào trang, chỉ đợi Bành hòa thượng tới.”
Vân Chiêu nghe rất chú tâm, nắm ngay được điểm mấu chốt: “ Nếu tên Nhất Chích Nhĩ gì đó cũng biết chuyện, vì sao Bành hòa thượng không biết, nhất định muốn tới tìm nhà chúng ta?”
Phúc bá bập mấy hơi thuốc, mày nhíu chặt: “ Lưu Tông Mẫn giết người xong liền chạy thật xa, Bành hòa thượng không dám tới An Tắc tìm hắn, không cần biết người nhà ông ta có phải do chúng ta ủy thác Lưu Tông Mẫn giết không, Bành hòa thượng vẫn tới kiếm chuyện với chúng ta, ông ta thèm khát Nguyệt Nha Sơn lâu rồi.”
Vân Mãnh bổ xung thêm: “ Sáu cốc khẩu của Lam Điền, nhà ta chiếm Thanh Cốc, Đạo Câu Cốc, Võng Cốc, Đại Cốc, còn Nhất Chích Nhĩ chiếm Tiểu Dương Cốc, Đông Thang Cốc, kết minh với nhau đã mười năm, nước sông không phạm nước giếng.”
“ Song gần đây Nhất Chích Nhĩ thu nạp một số đao khách, ta thấy hắn bắt đầu rục rịch rồi, mong hắn giải thích với Bành hòa thượng là không thể. Cho nên ta phái Vân Hổ, Vân Báo tới Đông Thang Cốc, mượn cớ chúc thọ Nhất Chích Nhĩ, tiên hạ thủ vi cường.”
Vân Chiêu không ngờ chưa nói đâu xa, riêng cái huyện Lam Điền nhỏ thôi mà đã phức tạp như thế, nhìn Phúc bá dò hỏi.
Phúc bá hiểu ý giải thích: “ Trong bảy mươi hai cốc của Tần Lĩnh thì Đông Thang Cốc là cái giàu có nhất, thu hồi lại cũng tốt, giết Nhất Chích Nhĩ, đoán chừng Bành hòa thượng cũng phải ngoan ngoãn một chút.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất