Chương 043: Thúc thúc cường đạo. (2)
Bỗng nhiên bị một bóng đen lớn che hết ánh nắng, trong một tích tắc Vân Chiêu còn tưởng mây che mặt trời, nhưng không, đó là đại hán cao lớn sừng sững như ngọn núi. Y chưa kịp phản ứng, cái tên đại hán kinh khủng đó đã nhào bổ tới tóm lấy thằng nhóc đang định bỏ trốn, sau đó mông y lại lần nữa bị phơi bày trước bàn dân thiên hạ, còn bị người ta vỗ một phát.
“ May, đúng là con của đại ca ta. “ Đại hán mặt xẹo ném Vân Chiêu đi, đứng thẳng lên nhìn Vân Nương đang vội vàng chạy tới, giọng có chút âm trầm:
Vân Nương cởi khăn buộc đầu che mặt, nhún eo thi lễ: “ Thúc thúc yên tâm rồi chứ?”
Đại hán gật đầu: “ Giữ vững cửa nhà, chớ làm hỏng gia phong, nuôi dạy cháu ta, tẩu có tái giá, ta cũng không nói gì hết.”
“ Nữ tử Tần thị không có chuyện gả cho hai chồng.”
“ Ha ha ha, như thế là tốt nhất.”
Vân Nương vẫy tay gọi Vân Chiêu vừa mới kéo quần lên, đẩy y trước mặt đại hán: “ Chào Lục thúc của con đi.”
Vân Chiêu bị người ta tụt quần giữa đường, lòng vẫn căm lắm, nên không chào ngay mà hỏi mẹ: “ Lục thúc sao, vậy con còn tới năm thúc thúc khác à?”
Đại hán mặt xẹo ngồi xuống vẫn con cao hơn Vân Chiêu đứng một cái đầu, đặt tay to như quạt lên vai y, thở dài: “ Năm người trước đã chết rồi, thúc thúc cùng huyết thống với cháu chỉ còn lại mình ta thôi.”
Vân Chiêu quật cường nhìn đại hán: “ Ta xem tộc phổ rồi, cha ta là con một.”
Đại hán mặt xẹo cười ha hả, cảm thấy đứa bé này rất thú vị:” Hết cách, quy củ của Vân thị ta là thế, chỉ một người được vào tộc phổ, ta là Lục thúc Vân Tư Mãnh của cháu, mọi người gọi ta là Quá sơn hổ Vân Mãnh.”
Vân Chiêu tiếp tục nhìn Vân Mãnh chằm chằm: “ Ngươi là cường đạo phải không?”
Vân Mãnh gật đầu: “ Đúng thế, ta chính là cường đạo.”
Vân Chiêu quay đầu sang phía mẹ, cố tình hỏi: “ Mẹ, vì sao nhà chúng ta lại sinh ra cường đạo?”
Vân Mãnh cười càng to, cái thằng nhóc quật cường lại thông minh này, làm hắn vừa gặp đã thích rồi, vỗ đét mông Vân Chiêu một cái: “ Nhà ta làm cường đạo đã mấy trăm năm rồi, sau này cháu phải sinh nhiều nhi tử vào, không thể để Nguyệt Nha Sơn không có người.”
Cổ vũ Vân Chiêu xong, Vân Mãnh đứng dậy, đi tới chỗ Vân Phúc đã đợi từ lâu, hai người xuống ruộng vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã bị lúa mạch che khuất, không thấy đâu nữa.
Hai mẹ con Vân Chiêu ngồi dưới đống lúa mạch, Vân Chiêu cứ nhìn mãi về phía Vân Mãnh, hỏi mẹ: “ Mẹ, bọn họ có con không?”
Nghe câu hỏi này, nụ cười từ khóe môi Vân Nương xuất hiện, lan tới mắt, cả khuôn mặt trở nên rạng ngời: “ Chỉ có tám nữ oa thôi, nam oa có một mình con của mẹ. Có đứa đã xuất giá, có đứa vẫn ở Nguyệt Nha Sơn.”
“ Vì sao không đưa tới nhà ta? “ Vân Chiêu thắc mắc:
Vân Nương hừ lạnh, kiêu ngạo hếch cằm lên: “ Vân thị là nhà thanh bạch, không thu nhận đạo phỉ.”
Vân Chiêu cẩn thận ướm lời trước: “ Mẹ, sau này con cũng muốn làm cường đạo.”
“ Con học tập cho tốt, tương lai thi trạng nguyên, không được làm cường đạo.” Vân Nương bất kể đây có phải là lời trẻ con hay không, thái độ của nàng rất dứt khoát: “ Đừng nghĩ Lục thúc của con làm cường đạo thì con cũng có thể làm, người không ghi vào tộc phổ, không tính là con cháu Vân thị, mẹ khó khăn lắm mới đuổi hết đám người linh tinh đi làm cường đạo, con đừng có mà gọi về đấy.”
Vân Chiêu thấy cái gia quy này bất công: “ Mẹ, sáu vị thúc bá máu mủ của con, nay chỉ còn lại một người thôi.”
Vân Nương nghiến răng nói dứt khoát: “ Mẹ chỉ có một một mình con, con không được làm cường đạo.”
Tư duy thâm căn cố đế khó thay đổi trong sớm chiều, Vân Chiêu không muốn mẹ đau lòng, đổi đề tài: “ Vân Mãnh cùng huyết thống với chúng ta, vậy đám Vân Hổ, Vân Báo là sao?”
“ Chi phụ mà thôi, trong mắt mẹ, họ sớm không phải là người của Vân thị nữa, giao tình trăm năm trước, dù là có thì giờ cũng nhạt lắm rồi.”
“ Vậy ai là chủ nhân thực sự của Nguyệt Nha Sơn ạ?”
Vân Nương bĩu môi xem thường: “ Là Vân Mãnh, nói cho cùng là người của bổn tộc cũng biết thể diện, không làm sơn đại vương.”
Vân Chiêu lấy làm lạ, vùng Quan Trung này hiếu võ, hơi bất mãn tí là chống đối quan phủ, rủ nhau lên núi làm đại vương, ngàn năm như thế, đáng lẽ mẹ thấy quen rồi, sao lại quá thù hận như thế: “ Mẹ, hình như mẹ ghét cường đạo lắm?”
“ Không phải, mẹ chỉ không hiểu, sống đàng hoàng không chịu, vì sao nhất định phải làm cường đạo, còn làm mấy trăm năm! Nếu nhà ta không phải chi viện cho cường đạo, Vân thị sớm giàu có nhất vùng, đâu tới mức con mẹ ăn một bát mì thôi cũng phải dè dặt như vậy. “ Chuyện này làm Vân Nương rất thương tâm, đường đường đại thiếu gia nhà địa chủ, ăn uống chẳng khác gì nông hộ, nàng thấy có lỗi với nhi tử:
Vân Chiêu ôm tay mẹ: “ Vân thị nếu chỉ vẻn vẹn là một già giàu có, có khi sớm tan tác rồi.”
“ Hừm, con không biết đám người Nguyệt Nha Sơn đó đã làm những gì thôi, bọn chúng không phải là người tốt gì đâu.”
Có thể nhìn ra được, mẹ rất bất mãn với âm tộc trên Nguyệt Nha Sơn, hiện giờ vẫn còn duy trì mối quan hệ này, có lẽ vì cha y thôi.
Mùa hè tới rồi, mặt đất như cái lồng hấp.
Ngày thường thời tiết mà oi bức như thế này là Vân Chiêu đã cùng đám Vân Dương ra suối bơi rồi, không tới lúc mặt trời lặn sẽ không về.
Lúc thu hoạch, dù mặt trời có gắt tới mấy cũng không ai dám nghỉ ngơi, người lớn đánh xe trâu chở lúa mạch, trẻ con phân tán ngoài ruộng nhặt bông mạch bị rơi.
Một mình Vân Chiêu có tới mấy nghìn mẫu lúa mạch để nhặt, làm đám Vân Dương cực kỳ hâm mộ.
“ Các ngươi cứ tới ruộng nhà ta mà nhặt. “ Vân Chiêu phát ra lời mời nhiệt tình nhất với đám huynh đệ.
Đám trẻ con tất nhiên là vui vẻ nhận lời, chia ra mỗi đứa một mảnh ruộng, chẳng những nhặt nhanh, mà còn sạch.
Tới chiều mỗi đứa trẻ con đi qua bên Vân Chiêu đều để lại một nửa số lúa mạch mình nhặt được, chẳng bao lâu trước mặt Vân Chiêu đã chất đống lúa mạch, Vân Giáp phải dùng ba cái xe mới chứa hết.
Trong mắt Vân Chiêu, đây là sự bóc lột tàn nhẫn nhất, trong mắt đám trẻ con, đây lại là ân điển lớn.
Vân Chiêu nằm dưới gốc đại thụ ngủ dậy tới hai lần rồi, đám trẻ con ngoài ruộng vẫn chưa chịu về, chẳng những không ít đi đứa nào, ngược lại còn có thêm nhiều đứa cầu xin Vân Chiêu cho chúng tới ruộng đại phòng Vân thị nhặt bông lúa.
Chuyện này Vân Chiêu dứt khoát từ chối, đám Vân Dương sẽ không cho người khác vào.
Đây chính là vòng tròn quan hệ nguyên thủy nhất, đám Vân Dương từ khi học chữ đã bất giác tự tách mình khỏi những đứa trẻ khác rồi.
Ruộng nhà nông hộ không nhiều, lúc thu hoạch hận không thể ngay cả rơm ngoài ruộng cũng nhặt về, làm gì có bông mạch rụng cho bọn trẻ con nhặt.
Ruộng nhà đại phòng thì khác, đám cường đạo thu hoạch vội vã, cho nên bị rơi rụng rất nhiều.
Nhưng không phải ai cũng được phép tới nhặt, giai cấp cứ thế âm thầm được lập nên.
Vân Chiêu tin, lần sau mình vung tay hiệu triệu, đám thiếu niên này nhất định ùn ùn đi theo, hơi tàn nhẫn chút, nhưng từ khi tiếp nhận giáo dục ưu tú của thời đại này, tư tưởng công bằng bình đẳng của y đã méo mó đi không ít rồi.
Buổi tối về nhà ăn cơm, Vân Nương ăn một mình ở nội trạch, còn Vân Chiêu thì được Vân Phúc mời tới trung đình ăn cơm với Vân Mãnh.
Luôn cho rằng cường đạo thì thịt ăn cả tảng, rượu uống cả bát, khi tới lên bàn ăn mới phát hiện, trừ một bát mỳ trộn lớn ra chỉ có hai món rau xanh, rượu chỉ có một bầu, thanh đạm giống bất kỳ ai khác.
Vân Mãnh xúc cho Vân Chiêu một bát mỳ, thêm vào tỏi băm và dấm, lại gắp thêm cho y hai miếng rau xanh, cái mặt hung dữ nhưng cười lại cực hiền: “ Ăn đi. “ Còn về phần số mì còn lại thì hắn bê luôn cả bát to tướng, nguấy ngấy vài cái, há mồm mút sùn sụt.