Minh Thiên Hạ

Chương 048: Thục đạo nan. (2)

Chương 048: Thục đạo nan. (2)
“ Tiểu thư, rõ ràng là nhìn thấy được toàn bộ mặt trăng, vì sao lại gọi là Bán Nguyệt Đình?” Càng tới gần huyện Lam Điền, Tiểu Sở càng hưng phấn tới không ngủ được:
“ Bởi vì trong cuộc sống, trăng khuyết luôn nhiều hơn trăng tròn, Tô Đông Pha nói, người có bi hoan ly hợp, trăng có tỏ mờ tròn khuyết, xưa nay toàn vẹn bao giờ. Người tới tòa đình này thì đều là lữ khách, rời xe quê hương cố thổ tới đất hoang vu xa lạ, tâm tình tất nhiên là không tốt, khi trăng tàn khuyết đã buồn, khi trăng tròn càng buồn hơn, cho nên chẳng thả gọi là Bán Nguyệt Đình.” Phùng Anh vừa ngắm trăng vừa buồn buồn nói:
Tiểu Sở quay sang mắt lấp lánh hỏi:” Tiểu thư, người nói lúc này Vân Chiêu đang làm gì nhỉ?”
Phùng Anh bẹo cái mặt tròn của Tiểu Sở, trêu chọc:” Tất nhiên là đang nhớ tới Tiểu Sở xinh đẹp rồi, chắc đang nghĩ, sao Tiểu Sở chưa tới huyện Lam Điền nhỉ, mình đã chuẩn bị món thịt hấp rồi mà.”
“ Không chịu, tiểu thư lại trêu nô tỳ.” Tiểu Sở xấu hổ rúc đầu vào lòng tiểu thư, không ngờ phát hiện thân thể tiểu thư cứng như sắt:
Phùng Anh đẩy Tiểu Sở vào trong, nàng lăn người một cái đã cầm lấy trường cung đứng dậy, gằn giọng dùng giọng nam quát:” Bằng hữu phương nào tới đó?”
Sạn đạo phía trước đen ngòm ngòm không thấy bóng người, càng không có giọng nói nào đáp lại.
Một tên cường đạo nhanh nhẹn rút một thanh củi đang cháy trong đống lửa ném mạnh về phía trước, thanh củi chiếu sáng khu vực cách đó không xa.
"Viu .." tên bay khỏi cung, Phùng Anh quát lớn trở tay rút đao chém về phía bóng tối, chỉ nghe tạch, đao chém đứt tên, mũi tên rơi xuống dưới chân nàng.
Đám cường đạo đá hết đống lửa xuống vách đá, trên sạn đạo không còn tí ánh sáng nào, càng thêm tĩnh mịch tới rợn người.
“ Bằng hữu phương nào báo danh, miễn làm quỷ oan uổng.” Phùng Anh quát lần nữa:
Tiểu Sở nằm rạp trên mặt đất, chĩa điểu súng về phía sạn đạo bắn bừa một phát, không ngờ có tiếng kêu thảm, trường cung trong tay Phùng Anh bật liên hồi, cho tới khi phía đối diện yên tĩnh hẳn, nàng vẫn dương cung chưa bắn hết.
Im ắng một lúc liền có tiếng bước chân chạy đi, Phùng Anh cười nhạt, mưa tên lại dồn dập bắn tới, bóng tối phía xa lần nữa có tiếng kêu thảm, nàng lại giữ cung không bắn tiếp.
Hai tên cường đạo Thục Sơn giơ thuẫn trúc, bò tới phía trước.
Không bao lâu sau lửa được đốt lên, trong phạm vi lửa chiếu tới toàn là thi thể trúng tên.
Tiểu Sở vẫn nằm dưới đất hô:” Mang hàng của chúng về.”
“ Không có hàng, trên người chúng có giáp trụ.” Giọng cường đạo trở nên nghiêm trọng:
“ Đốt ở đó một đống lửa rồi quay về.” Phùng Anh quyết đoán ra lệnh:
Hai tên cường đạo nhanh chóng kiếm ít củi, chất đống gần thi thể rồi rồi châm lửa đốt cháy quay về.
Phùng Anh dựa lưng vào Bán Nguyệt Đình, khép mắt lại, một tay cầm cung, tay kia đặt ở ống tên, mân mê mũi tên.
Một con cú đêm vỗ cánh bay lên, người cao dần, che đi ánh trăng, bóng chiếu xuống đất như con ác điểu khổng lồ mà cô độc.
Pặc, dây cung bật một phát.
Mũi tên xuyên ngay qua thân thể con cú, nó rúc lên một tiếng, cố gắng vỗ cánh mấy cái, lông vũ rụng tả tơi rồi rơi thẳng xuống vực sâu.
Đó là lời cảnh cáo của Phùng Anh với đối phương.
Đối diện với Bán Nguyệt Đình, đống lửa vừa mới đốt lên tỏa ra ánh sáng chập chờn, chỉ chiếu sáng được sạn đạo chật hẹp, rời sạn đạo liền bị bóng tối nuốt chửng.
“ Nữ anh hùng phía đối diện nghe đây, huynh đệ chúng tôi không hề có ác ý, chỉ muốn mượn đường thôi.”
Giọng nói thô hào phía xa truyền tới, đối phương rõ ràng không bị giọng giả của Phùng Anh đánh lừa, đang nói dở thì bị tiếc "cộc" đánh gọn cắt ngang, tựa hồ mũi tên của Phùng Anh bắn ra bị thứ gì đó kiểu thuẫn bài chặn lại.
Phùng Anh lạnh giọng quát:” Lùi lại ngay, đợi tới chỗ đường rộng ngươi hẵng đi tiếp.”
“ Nữ anh hùng làm thế không phải gây khó dễ cho người khác à?”
“ Vậy thì tiếp tục ở đấy đi, đợi khi trời sáng, ta xem các ngươi nấp ở đâu được!”
Phập!
Có thứ gì đó xé gió lao vun vút về phía Phùng Anh, sau đó phập một phát trúng cột gỗ, lực đạo mạnh tới mức cán thương còn rung lên mấy lần.
Phùng Anh đã đoán trước rồi, khi nói chuyện nàng ngồi nấp sau cái cột, quả nhiên không thể tin được nửa lời của đối phương.
Hai bên không phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, bốn bề gió núi thổi ù ù, nghe như mã quỷ than khóc, cường đạo lúc này đã nhanh chóng ẩn sau đống hàng hóa lớn, tay nắm chặt đao sẵn sàng với tình huống đột phát.
Trăng từ từ lặn xuống núi, đống lửa trên sạn đạo chảy càng mạnh, một tảng đá lớn từ trong bóng tối bay ra, rơi trúng đống lửa, đốm lửa tứ tung, tiếng súng tiếng cung đồng loạt bắn về phía tảng đá bay ra, hự một tiếng đau đơn, sau đó lại im phăng phắc.
Phùng Anh hiểu, đối phương không sợ cung tên của nàng, mà sợ điểu súng trong tay Tiểu Sở.
Súng ngắn do Vân thị chế tác căn bản không phải với mục đích để bắn đạn phát một, vì đám hải tặc phát hiện, nòng súng quá ngắn, đạn rời nóng là căn bản không biết nó bay đi đâu nữa, không phải thứ con người khống chế được, thế là chúng làm nòng súng to lên, chuyển sang bắn đạn ghém.
Thế là cái thứ này ngoại trừ lực giật mạnh ra thì thành thứ cực tốt để đánh cận chiến.
Cung tiễn của Phùng Anh tuy lợi hại, giết người chuẩn xác, đối với đạo phỉ mà nói là đủ uy lực, nhưng dựa vào kết quả giao thủ vừa rồi mà nói, bọn chúng không hề sợ mình. Chúng sở dĩ không dám xông tới là vì bị phát súng bắn bừa đầu tiên của Tiểu Sở, chúng không hiểu sao đối diện có cả hỏa thương.
Cho nên mới giằng co tới giờ.
Không cần biết đám người đó là ai làm gì, có một điểm Phùng Anh khẳng định, bọn chúng rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu là thương cổ đi đêm, sẽ giống vô số thương cổ mà nàng gặp ở trên đường, phái một người đi tới đánh tiếng, mọi người hoặc tiến hoặc lùi tới chỗ rộng rãi nào đó, hai bên đề phòng lẫn nhau rồi đi qua.
Đám người này không làm thế mà lại lén lút áp sát, có ý đồ gì đã rõ ràng rồi.
Trăng lúc này đã hoàn toàn biến mất sau dãy núi, mặt đất bị bóng đêm bao phủ hoàn toàn, đống lửa trên sạn đạo cũng chỉ còn vài đốm than đỏ.
Bán Nguyệt Đình khá rộng rãi, Phùng Nguyệt lệnh đám cường đạo mang hàng từ từ rời khỏi nơi này, để lại tám tên cường đạo hung hãn nhất và Tiểu Sở, phân tán quanh đình, chỉ cần phía trước có động tĩnh sẽ bắn hỏa tiễn ra dọa lui chúng.
Người phía trước rõ ràng là nóng ruột, lần mò tới một lần, Tiểu Sở liên tục bóp cò hai lần, chúng lần nữa rút lui.
Lúc nãy là một khẩu súng, giờ lại là hai khẩu, bọn chúng có lẽ không rõ phía Phùng Anh rốt cuộc thực sự có bao nhiêu khẩu súng, vì thế không dám tới nữa.
Trời cuối cùng đã sáng, một trung niên hán tử giơ cao tay từ đối diện đi tới, Phùng Anh không bắn tên, nàng rất muốn nghe xem những kẻ này muốn gì.
“ Mỗ gia Trần Tam Lượng, phỉ hiệu là Quá Địa Thử, trước kia kiếm sống ở núi Thanh Lương đất Thục, nghe khẩu âm của nữ anh hùng cũng là người đất Thục, thân thì chẳng thân, cũng là người cùng quê, mong nữ anh hùng nể tình cùng một mạch đất Thục, cho bọn mỗ đi qua.” Noi rồi móc trong lòng ra một đĩnh bạc lớn 50 lượng lăn tới phía Bán Nguyệt Đình:
Không ngờ Tiểu Sở chưa đợi tiểu thư nói đã nhanh như chớp lao ra nhặt đĩnh bạc về, sau đó hô:” Chưa đủ.”
Bạc bị lấy đi rồi, người kia lại chẳng hề giận mà lại còn mỉm cười, lại lấy ra đĩnh bạc nữa, nhưng không lăn tới nữa còn đặt ở phía xa hơn, chắp tay rất khách sáo:” Vậy gấp đôi.”
Tiểu Sở tức giận mắng:” Ngươi ném bạc sang đây, đặt xa như thế, muốn ta mắc lừa hả?”
Quá Địa Thử cười vang:” Ra cũng là người kiếm ăn ở lục lâm, mỗ gia đã lấy ra thành ý, nữ anh hùng nên có biểu thị mới phải.”
Tiểu Sở mắt thiết tha nhìn Phùng Anh chỉ đĩnh bạc sáng lấp lánh trên đường: “ Tiểu thư, nô tỳ muốn đĩnh bạc đó.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất