Minh Thiên Hạ

Chương 051: Hoài bão lớn, thân thể nhỏ. (1)

Chương 051: Hoài bão lớn, thân thể nhỏ. (1)
Từ tiên sinh là một người cực kỳ biết khống chế cảm xúc, thấy Vân Chiêu vô lễ truy hỏi, xem chừng đây là chuyện quan trọng thật, âm trầm nói: “ Từ Quang Khải, trước kia là lễ bộ thị lang, giờ không biết còn làm quan hay không, có khi chết rồi cũng không chừng.”
Họ Từ? Vân Chiêu run một cái: “ Cùng họ tộc với tiên sinh à?”
“ Ngươi đón đúng rồi, ta vốn tên là Từ Quang Thăng, Nguyên Thọ chỉ là tên tự của ta. “ Từ tiên sinh hừ mũi, tay cầm chén trà run bần bật, đoán chừng muốn đập xuống nhưng cố kiềm chế: “ Trước kia hắn là huynh trưởng của ta ... Hắn cực kỳ thích nông sự và tạp học, nếu như có mấy loại cây trồng ngươi nói, còn từ nước Hồng Mao truyền tới, hắn không thể không biết .... Từ khi hắn thành Pâu, thì ta cũng không dùng cái tên Từ Quang Thăng nữa. Sỉ nhục, hắn là sự sỉ nhục của tổ tiên ...”
Thấy tiên sinh đau lòng như vậy, Vân Chiêu khom mình vái một cái thật sâu rồi rời phòng, để tiên sinh ở lại một mình.
Mỗi người đều có một mặt mà người khác không biết tới, đều có chuyện thương tâm của mình, tiên sinh hôm nay nói ra được, hi vọng vết thương lòng nguôi ngoai phần nào.
Cứ nghĩ tới tiên sinh thà mồm ngậm cỏ đói dại ngất trong đại điện nát chứ không chịu đi tìm ca ca làm quan lớn của mình, Vân Chiêu có nhận thức mới về cái gọi là tiết tháo.
“ Xem ra mình đúng là nợ tiên sinh một tòa thư viện Ngọc Sơn.”
Có cách cửa Từ Quang Khải này, khoai tây, khoai lang, ngọc mễ, hoặc là cây trồng nông nghiệp khác mà Vân Chiêu muốn, hẳn là sẽ tìm được. Từ Quang Khải có lẽ đã nhìn thấy những thứ đó, chẳng qua là tên khác nhau mà thôi, không biết sự lợi hại của những cây đó nên mới bỏ qua.
Phía đông nam hải vận phát triển, chiến hạm, thương thuyền của Hồng Mao Quỷ tới đó, không thể nào không mang theo khoai tây, ngọc mễ ra biển, tìm được Hồng Mao Quỷ, thế nào cũng tìm được thứ mình cần.
“ Tuổi còn nhỏ quá ...”
Vân Chiêu không biết lần bao nhiêu cảm khái như thế rồi, y thực sự muốn đi Lĩnh Nam, Tuyền Châu một chuyến, cũng rất muốn tới Thượng Hải vừa được khai thác xem như thế nào.
Tinh lực toàn thân lần nữa bị cường đạo thúc thúc hút cạn, Vân Chiêu lết từng bước khó nhọc, sụt sịt về hậu trạch.
“ Rõ ràng con không chịu được, vì sao còn muốn kiên trì, đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc học có phải tốt không?” Vân Nương thấy nhi tử lại lần nữa mặt mày lấm lem khóc lóc trở về, đau lòng vô kể:
“ Không được, nhất định con phải văn võ song toàn mới được.” Vân Chiêu khóc tới nước mắt nước mũi ròng ròng rồi vẫn hết sức kiên định:
“ Được rồi, được rồi, tùy con, tùy con. “ Vân Nương vừa nói vừa cởi quần áo bẩn thỉu của nhi tử, đau lòng nhưng nàng cũng kiêu ngạo vì nhi tử:
“ Trong nhà có nữ nhân. “ Vân Chiêu nhớ ra điều gì, nhảy vội ra sau né tay mẹ:
“ Mẹ với Tần bà bà thì không phải là nữ nhân chắc.” Lắm lúc Vân Nương thật hết nói với đứa nhi tử này, yên thì yêu lắm, cũng rất muốn đánh nó thật đau:
Có tận mười mấy người giúp đỡ, bồn tắm của Vân Chiêu chẳng mấy chốc chuẩn bị xong, y cẩn thận đóng cửa lại, còn căn dặn Vân Xuân gác ở trước cửa:” Trông cửa cho kỹ, không cho bọn họ nhìn trộm.”
Vân Xuân quay đầu nhìn một đám nữ oa đang vươn dài cổ nhìn về phía mình, kiên định gật mạnh đầu, hai tay giang ra chặn cửa, bộ dạng liều mình bảo vệ chủ.
Sau khi cởi sạch quần áo rồi Vân Chiêu mới phát hiện ra toàn thân từ trên xuống dưới không còn mấy chỗ da thịt lành lặn.
Nhất là cái mông lớn càng chỗ xanh chỗ tím, đụng vào một cái là đau nhói tim.
Chui vào trong nước nóng rát da, Vân Chiêu cuộn mình lại như thai nhi nằm trong bụng mẹ, không một ai hiểu được vì sao y đầy đọa bản thân như thế, dù là Từ tiên sinh kiến thức uyên thâm hay Vân Mãnh chứng kiến hết loạn lạc thiên hạ cũng không hiểu nổi quyết tâm của Vân Chiêu.
Từ tiên sinh đã nói rồi, mong muốn văn võ kiêm toàn của Vân Chiêu là không thể được, nếu như tương lai y muốn vươn lên hơn người, phải chuyên tâm một môn là được, nếu muốn cả hai, thứ gì cũng dang dở.
Thái độ của Phúc bá cũng thế.
Nhưng Vân Chiêu xác định rất rõ mục tiêu của mình, chuyên về một môn có lẽ sẽ đạt tới được đỉnh cao, nhưng không đủ ứng phó với tai nạn sắp tới.
Y không định thành danh tướng muôn đời, càng không định thành văn nhân uyên bác, y chỉ muốn rèn rũa thân thể mình để có thể làm nền tảng hỗ trợ cho vô số tham vọng của y.
Vì y có tầm nhìn xa hơn bất kỳ ai ở thế giới này, y nhìn về phía bắc, thấy gấu trắng tản bộ trên Bắc Băng Dương, y nhìn về phía nam, thấy chim cánh cụt lạch bạch đi trên Châu Nam Cực, nhìn về phía tây, y thấy có vô số kẻ vay nặng lãi múa mép lừa gạt hoàng đế ....
Còn nhìn về phía đông, binh mã Hoàng Thái Cực đang tàn sát quân đội Triều Tiên, dẫm đạp biên cương đông bắc ...
Thân thể bé nhỏ của Vân Chiêu đột ngột từ bồn tắm đứng dậy, thở hồng hộc, đôi mắt sắc bén dần dần bình thường trở lại.
Tắm rửa sạch sẽ rồi, Vân Chiêu lại trở thành đứa bé trắng trẻo mập mạp thơm tho đáng yêu hơn cả búp bê sứ do thợ bậc thầy làm ra.
Điều này làm Vân Nương cực kỳ kiêu ngạo.
Nhi tử nhà mình suốt ngày dầm mưa dãi nắng, vẫn cứ trắng trẻo hơn đám tiểu khuê nữ kia, đây chính là minh chứng rõ ràng nhi tử mình trời sinh có mệnh phú quý.
Ôm lấy nhi tử ngâm nước nóng tới đỏ rực như củ cải đỏ, ngoạm cánh tay mũm mĩm một cái, Vân Nương mới thỏa mãn được sự hoan hỉ trong lòng.
Có điều khi ánh mắt nhìn qua đám khuê nữ kia, sự ôn nhu biến thành vô tình, dù vậy chỉ là nhìn lướt qua thôi, nàng vẫn đem hết chú ý đặt lên người nhi tử: “ Gần đây cằm con hơi nhọn một chút đấy.”
Vân Chiêu sờ cằm mình, kỳ thực không có thay đổi gì quá lớn, chỉ là cái cằm nọng không còn nữa mà thôi.
Y biết vì sao mẹ lại đối xử với đám tỷ muội của mình hung tàn như thế, chẳng qua là huấn luyện họ thành tính cách nghe lời mà thôi, đây là một ý nghĩ cực kỳ tà ác, dễ biến người ta thành biến thái.
Vì thế Vân Chiêu cực lực khuyên nhủ mẹ: “ Mẹ, đối xử với họ tốt một chút, có như thế khi rời nhà họ mới muốn trở về, nếu ai ai cũng như mẹ chỉ toàn mưu đồ gia sản nhà mẹ đẻ, sau này con sống thế nào?”
Thái độ Vân Nương không đổi: “ Mẹ nói rồi, gia sản của ngoại tổ con rất hữu dụng với con.”
Vân Chiêu ưỡn lồng ngực chưa đủ rộng lớn song có thừa tự tin: “ Hữu dụng con cũng không cần, lỡ chẳng may ngày nào đó con thành nhân vật lớn rồi, bị họ lật lại đoạn lịch sử đen tối này, con còn mặt mũi nào nữa? Nếu người ta biết con ngay cả gia sản của ngoại tổ phụ còn không buông tha, vậy ai dám làm bằng hữu của con? Cho dù có bất đắc dĩ phải làm, có ai không ôm chặt túi, làm bằng hữu như thế còn ý nghĩa gì? Mẹ à, nghe con đi, bỏ qua cho ngoại tổ con một lần, để ông ấy chút tiền dưỡng già.”
Vân Nương vẫn còn rất ấm ức với nhà mẹ đẻ: “ Con rộng rãi, nhưng người ta lại đang mưu tính con đó.”
Vân Chiêu cười lớn: “ Có mẹ ở đây, đừng nói là ngoại tổ con, cho dù gấu chó tới cũng chẳng thể lấy ở chỗ mẹ một đồng.”
Vân Nương vừa bực vừa buồn cười, đánh nhi tử một cái: “ Nếu con đã muốn rộng lương, vậy mẹ cũng không hẹp hòi nữa, nhưng chẳng lẽ cứ vậy bỏ qua à?”
“ Nếu trong lòng mẹ vẫn chưa bỏ được, vậy bảo đám Lục thúc nhân đêm tối mang đao tới nhà ngoại công con, giết sạch là được. “ Vân Chiêu nhún vai, nói chuyện giết người cứ đơn giản như chuyện ăn cơm uống nước:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất