Chương 052: Hoài bão lớn, thân thể nhỏ. (2)
Câu này rõ ràng Vân Chiêu chỉ là nói chơi mà thôi, nhưng Vân Nương lại kinh hoàng, vội kéo tay nhi tử: “ Con ngàn vạn lần không được có cái ý nghĩ đó.”
Vân Chiêu bĩu nôi: “ Giờ mẹ biết sợ rồi sao? Vân thị là thế gia cường đạo mấy trăm năm, làm chút chuyện này không khó, chẳng lẽ mẹ không biết là nhà chúng ta có bao nhiêu cường đạo?”
Vân Nương đương nhiên là biết, vì thông qua tiền lương nàng tính toán được đại khái, không ít hơn 1000 người, nếu như trừ đi ít gia quyến với người già yếu, phải tới 800, như thế chỉ cần nhi tử có ý muốn xả hận cho mình, nhà mẹ đẻ nàng là thế gia học vấn, không chống đỡ nổi, nhỏ giọng hỏi: “ Lục thúc con đã tiết lộ với con rồi à? Có đúng không, có tới 1000 người không?”
“ Không đến thế, chưa tới 800 thôi, số còn lại không có sức chiến đấu, con xem danh sách rồi.”
“ Mẹ cứ cảm thấy Lục thúc con khai vống lên.”
Vân Chiêu gãi đầu, mẹ suy bụng ta ra bụng người rồi: “ Mẹ sau này ở chuyện cung ứng lương thảo đừng làm khó họ nữa, sống đã quá khổ còn còn gì.”
Vân Nương hứ một tiếng: “ Chín thành thu hoạch đã đưa cho họ rồi còn gì!!!”
Vân Chiêu thật không biết nói gì với mẹ: “ Mẹ à, tiên sinh dạy bọn con cách tính toán rồi đó, con cũng xem sổ sách nhà chúng ta lẫn trên Nguyệt Nha Sơn rồi, cộng cả hai lại, chưa được bốn thành.”
“ Ăn bớt cũng không thể ăn bớt kiểu đó, mẹ làm thế là chặt từ chân tới cổ rồi, mẹ nhìn Lục thúc con đối xử với tiểu muội của con như tâm can bảo bối mà tóc nó lưa thưa xơ xác, nhìn một cái là biết chẳng được mấy bữa no, tới đây còn chấy rận đầy người là biết sống tệ thế nào, chứ không phải khai khống nhân số lấy thêm tiền lương.”
“ Mấy năm qua, không có đám Lục thúc chống đỡ, mẹ tự biết mà, một quả phụ nuôi đứa con ngốc có giữ nổi gia nghiệp lớn thế này không? Con không biết Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu như thế nào, nhưng nhìn Lục thúc thì biết đó là người một lòng tốt cho nhà ta.”
“ Nếu họ có mưu đồ bất chính, nhìn cái cách họ vào tận nhà bắt sống Nhất Chích Nhĩ, gài bẫy Bành hòa thượng, giết hai mẹ con ta có phí công không? Phúc bá có chống nổi Lục thúc không?”
“ Con biết cái gì chứ, đó là căn dặn của cha con trước khi đi, con có biết cha con đi không cam lòng ra sao không? “ Bị nhi tử nói một hồi, nước mắt Vân Nương chảy dài:
Vân Chiêu đau lòng lắm, vẫn phải cắn răng nói: “ Khi đó cha con nghĩ rằng con là đứa ngốc, nếu cha con biết con thông minh như vậy sẽ khác?”
Vân Nương quay mặt sang bên: “ Được, con có giỏi thì sau này trông coi cái nhà này đi, mẹ mặc kệ đấy, dù con làm cái nhà này tan hết cũng không liên quan tới mẹ, mẹ chỉ là một phụ đạo nhân gia biết gì chứ, không có cơm ăn thì dắt con đi ăn mày.”
Vân Chiêu bò tới, chui vào lòng mẹ, ôm lấy một tay: “ Nếu con là đứa ngốc, mẹ đã không phải phiền não như thế.”
“ Không được nói thế. “ Vân Nương hốt hoảng bịt mồm nhi tử, nhổ phì phì vài cái: “ Nếu con là đứa ngốc, chuyện mẹ làm đâu còn ý nghĩa gì nữa ... Ài, nghe con lần này vậy, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.”
Vân Chiêu lắc đầu, chỉ vào tim mình: “ Không thể cho qua được, con sẽ ghi nhớ trong lòng, để con cháu đời sau được biết, một người mẹ vì đứa con ngốc đã làm những gì.”
“ Cái thằng bé này, lại làm mẹ rơi nước mắt rồi ...”
Ánh trăng như nước, chẳng hề lạnh lẽo, mang theo hơi ấm êm đềm, có lẽ chỉ đôi vợ chồng chim én dưới mái hiên là chứng kiến được cảnh ấm áp này.
Ngày hôm sau, khi Vân Chiêu lần nữa quay lại nội trạch thấy đám tỷ muội của mình không phải đang ngồi trên ghế như cương thi đợi cơm, mà mỗi người bê cái đĩa gốm ăn bánh bao.
Bánh bao lớn nhân thịt lợn, bên trong còn cho cả hành.
Mẹ vẫn độc ác như trước kìa, lúc thì chửi đứa này lát lại mắng đứa khác, không cho họ nhét hết cái bánh bao to bằng nằm tay vào mồm, mà phải ăn bảy tám miếng, càng không cho họ ăn tới mồm đầy mỡ bê bát cháo lên húp, ăn cháo phải dùng thìa ... Đám trẻ con tuy vẫn sợ Vân Nương, nhưng niềm hạnh phúc được ăn bánh bao thịt làm từng gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng.
Cái cảnh tượng đơn giản lại làm người ta xót xa.
“ Ăn bánh bao.” Vân Chiêu đặt vào bát Vân Mãnh, Phúc bá mỗi người một cái bánh bao, chuyện ăn bánh bao thịt vẫn giới hạn trong phạm vi nhỏ, ít nhất hai người họ không có: “ Đáng lẽ không có phần hai người, cháu để dành phần của mình hiếu kính trưởng bối đấy.”
Vân Mãnh cầm bánh bao nhân thịt lên, nhìn đi nhìn lại: “ Hôm nay trong nội trạch ăn cái này à?”
Vân Chiêu ngồi ở bậc cửa húp cháo: “ Mẹ cháu nói, khi đám tỷ muội cháu mới tới, không dám cho ăn thứ quá mỡ màng, phải điều dưỡng dạ dày một thời gian mới ăn được.”
Cái bánh bao bị Vân Manh nhét hết vào mồm, nước mỡ sáng bóng chảy khỏi khóe miệng, hắn vội dùng bát cháo hứng, không ngừng gật đầu biểu thị bánh bao thịt rất ngon.
Vân Phúc cắn một miếng bánh bao nhỏ xúc động vô cùng: “ Đây chính là phong cách của đại gia khuê tú, trước kia bọn ta từ chiến trường về, rất nhiều huynh đệ đói khát, về một cái ra ra sức ăn thịt do đại soái thưởng ... Kết quả là họ không chết trên chiến trường mà do ăn thịt làm miệng nôn trôn tháo mà toi cái mạng.”
Vân Mãnh phục sát đất: “ Ta biết mà, giao đám trẻ cho đại tẩu quyết không thể nào bị ủy khuất.”
Rõ ràng là công của mình, Vân Chiêu bĩu môi: “ Bánh bao này tỷ muội cháu ăn chán thôi, vấn đề là cái bánh bao nhỏ xíu mà mẹ cháu con bắt cắn bảy tám miếng, ăn phải nhỏ nhẹ không cho phát ra tiếng, húp cháo cũng không được dùng cả bát như chúng ta, phải múc thìa nhỏ. Ăn uống như thế còn có tư vị gì nữa, nếu là thế, cháu chẳng thà không ăn.”
Vân Mãnh xua tay liên hồi: “ Không phải, không phải, quy củ là quy củ, dù ở sơn trại chăng nữa, không có quy củ thì loạn hết, ta chỉnh đốn sơn trại còn được, giáo dưỡng khuê nữ thì trăm dặm quanh đây phải nói tới đại tẩu.”
“ Khuê nữ nói cho cùng thì phải gả đi, khi đó không có phụ huynh bảo vệ, tới nhà chồng không có quy củ sao được. Sớm học chút quy củ càng tốt, cháu về nói với mẹ cháu, không cần nương tay, đám trẻ con đó ở trong núi học bọn ta tùy tiện quen rồi, phải xử lý.”
Vân Chiêu luôn mồm vâng dạ, lòng như nở hoa, thế này chắc là về sau mình không bị cường đạo thúc thúc ngược đãi nữa, ăn hết cháo, nhún nhảy đi học, không ngờ nghe Vân Giáp báo, hôm nay tiên sinh không khỏe, nghỉ học một ngày.
Vì chuyện ngày hôm qua sao? Vân Chiêu lén lút tới phòng ngủ tiên sinh, thấy tiên sinh quay mặt vào tường, con chó già nằm bên cạnh, thi thoảng ngẩng đầu nhìn tiên sinh, có vẻ lo lắng lắm.
Nghĩ tiên sinh đang ngủ, Vân Chiêu lại rón rén rời đi.
“ Thư ở trên bàn ấy.”
Giọng tiên sinh đột ngột vang lên sau lưng, Vân Chiêu đi tới bên bàn, quả nhiên đã có phong thư viết sẵn cho vào phong bì.
“ Mấy thứ khoai lang, khoai tây, ngọc mễ mà ngươi muốn được ta dựa theo miêu tả của ngươi vẽ lên giấy rồi, ngươi xem đi, nếu không sai thì phái người đưa tới dịch trạm, để dịch đinh đưa lên kinh thành.”
Vân Chiêu mở phong thư ra nhìn tranh tiên sinh vẽ, không sai so với miêu tả của mình chút nào, còn rất sống động, y vẽ cũng không thể hơn, chắp tay một cái: “ Con không nói cám ơn với tiên sinh nữa.”
“ Một vạn lượng tiền học, ta không dốc sức giúp ngươi sao được.”
“ Ân tình của tiên sinh một vạn lượng cũng không đổi được.”
“ Xéo, đã nói một vạn là một vạn, không được thiếu đồng nào hết.”
Vân Chiêu vái cái nữa rồi mới cầm thư đi lùi ra cửa.
Con chó vàng gâu gâu hai tiếng, Từ tiên sinh mới quay lại, mắt nhìn theo hướng Vân Chiêu rời đi, đời này ông ta không còn hi vọng gì nữa rồi, không ngờ lúc buông bỏ hết thì lại gặp được đứa học sinh này, có lẽ nó thay ông thực hiện hoài bão đầy nuối tiếc kia ....