Chương 057: Tổ bùn, én đắp rộn nhà ai. (1)
Mấy chục cây đuốc bập bùng cháy soi khoảng đất trống trước đại điện sáng như ban ngày, với cường đạo mà nói mỗi lần có huynh đệ đi cướp thành công về là lúc náo nhiệt nhất.
“ Đại chất tử, có hài lòng với quà gặp mặt không? “ Vân Hổ cười vô cùng thô bỉ:
Vân Chiêu buông một tiếng thở dài, không hiểu hắn nghĩ gì mà mang về “món quà” như thế: “ Hổ thúc, năm nay cháu mới bảy tuổi.”
“ Í, bảy tuổi mà đã biết tác dụng của nữ nhân rồi, giỏi, đại chất tử của gia gia đúng là hơn người.”
Đám cường đạo lớn bé xung quanh lại được một phen cười thả cửa.
Vân Chiêu cau mày: “ Hổ thúc, nếu thúc không sợ mẹ cháu đánh tới tận nhà thì cháu không có ý kiến gì.”
Vân Mãnh như thú dữ xông vào đấm đá đám cường đạo mở đường, rống vào mặt Vân Hổ: “ Làm bừa.”
Vân Tiêu theo sau lưng, nhìn nữ tử dưới đất đánh giá:” Ngựa gầy Dương Châu thượng hạng, bán được không ít tiền đâu, Lão Hổ, lần này coi như kiếm được hàng tốt, nếu Tiểu Chiêu không thích, giữ lại nuôi, không thích hẵng bán.”
Vân Chiêu lạnh lùng nhìn nét mặt của tất cả mọi người, y rất thất vọng, bất kể là Vân Mãnh coi khuê nữ quan trọng hơn cả mạng, hay Vân Dương thương muội tử tận xương, lúc này nhìn tiểu cô nương giống như nhìn một đống tiền.
Mấy nghìn năm qua nữ tử phong trần gần như chẳng hề thay đổi.
Bọn họ trải qua vận mệnh tàn khốc hơn nhiều nữ tử bình thường, cũng học được cách bảo vệ bản thân trong hoàn cảnh tàn khốc.
Giống như tiểu cô nương mới mười tuổi này, dù bị cường đạo bắt về ổ, nó cũng biết dùng dung mạo non nớt của mình tăng thêm vốn liếng sinh tồn.
Bởi thế nó không khóc, ngược lại còn ngẩng đầu, nó biết rõ, dung mạo của mình là toàn bộ vốn liếng hiện giờ, để sống, nó phải thể hiện mặt mỹ lệ nhất của mình cho người quyền thế nhất ở đây.
Nhìn màn biểu diễn nước chảy mây trôi của khuê nữ này, Vân Chiêu có cảm giác gặp được đồng loại, thậm chí có linh cảm tiền đồ của tiểu cô nương này sẽ vô cùng rộng lớn, hơn nữa theo người cường đại như mình vốn đã có tiền đồ vô lượng rồi.
Đồng thời y cũng rất muốn biết tương lai tiểu cô nương mỹ lệ này sẽ thành nhân vật thế nào, y phải thừa nhận, chỉ tích tắc tiểu cô nương ngẩng đầu lên, vẻ đẹp ấy đã khiến y phải liên tưởng tới những mỹ nữ Trần Viên Viên, Khấu Bạch Môn, Lý Hương Quân.
Tiểu cô nương này vào Vân thị là điều khỏi cần nghĩ, với tính tình của mẹ mà xét, nếu làm thế chỉ có hai kết quả, hoặc được mẹ dạy dỗ thành đại gia khuê tú giống mẹ, hoặc là thành khúc gỗ.
Cho nên, nếu giao cho một người uyên bác nhìn thấu cuộc đời như Từ tiên sinh là chủ ý hay, văn nhân thời Minh hình như đều thích bên cạnh có một tiểu nương tử mỹ lệ.
Còn giao cho đám Vân Hổ à? Vân Chiêu chưa bao giờ có ý nghĩ đó, dù sao, dù sao, tiểu cô nương này thực sự là quá đẹp.
Ý nghĩ vừa mới hình thành trong đầu Vân Chiêu thì tiểu cô nương thông minh cũng đã có lựa chọn của mình, quyết đoán ôm lấy chân Vân Chiêu, đôi mắt như biết nói chớp mắt đã ậng nước, giọng thảm thương van nài:” Xin công tử cứu mạng.”
Vân Chiêu so sánh bản thân với đám người xung quanh, không thể không thừa nhận, lựa chọn của tiểu cô nương này là chính xác nhất.
Vân Hổ trông như thú hoang, Vân Phúc thì quá già, Vân Mãnh đứng đâu cũng có bộ dạng người sống chớ tới gần. Vân Tiêu à? Hắn chỉ là một bộ xương khô.
Vân Dương đang nhìn tiểu cô nương tới chảy nước dãi, miệng lẩm nhẩm tính xem bán người ta với già thế nào cho thích hợp.
Tính đi tính lại chỉ có mình là phong lưu tiêu sái, môi hồng răng trắng, béo trắng béo tròn ai nhìn cũng thích. Nếu hoàn cảnh đã thế, Vân Chiêu không cần khách khí, cởi khóa vàng trên cổ, bỏ cái túi gấm thêu uyên ương bên trên, đặt vào tay Vân Mãnh rất hào sảng:” Coi như cháu mua.”
Vân Mãnh đáp lại bằng cú đá khiến Vân Chiêu lăn mấy vòng, cướp túi cho khóa vàng vào, đùng đùng nổi giận đeo lên cổ y:” Cái khóa này của ngươi do sáu vị thúc bá tặng, ngươi còn dám lấy ra tặng người khác, cẩn thận cái chân.”
Vân Chiêu tất nhiên là biết cái khóa vàng trên cổ mình có lai lịch thế nào, y chỉ không muốn người trong sơn trai thấy bị người khác chiếm mất lợi lộc.
Tặng đi sau đó nhận về là tất nhiên, song quá trình phải có, gọi là đối nhân xử thế.
“ Được rồi, nửa đêm còn náo loạn không cho ai ngủ, tiểu mỹ nhân thuộc về ngươi, Lão Hổ bắt được con dê béo, mai mọi người ăn bữa ngon.”
Trong cái trại này Vân Mãnh nói sao thì là vậy, hắn đã lên tiếng rồi, đám cường đạo thấy trại chủ không tiếp tục ban thưởng nữa, quyến luyến rời đi, bọn cường đạo trẻ con lúc này mới chạy đến mò mẫn xem còn đồng nào bỏ xót hay không.
Chuyện định đoạt rồi, tiểu cô nương bắt đầu khóc rấm rứt.
Người đã đi hết, Vân Chiêu lúc này mới có chút tức giận:” Được rồi, đừng khóc nữa, đây chẳng phải kết quả ngươi muốn à? Mục đích đạt được rồi còn khóc cái rắm.”
Tiểu nương tử kinh ngạc tới nín khóc luôn, nó còn tưởng rằng tên công tử nhà nhàu béo ú này là kẻ vô dụng nhất ở đây, không ngờ y nhìn ra ý đồ của mình, đổi chiến thuật uyển chuyển thi lễ:” Tiểu nữ tử cám ơn ân cứu mạng của công tử ...”
“ Ngươi định lấy thân báo đáp à?” Vân Chiêu cắt ngang đống lời thừa thái mà tiểu cô nương sắp nói ra:
Tiểu nương tử lần nữa ngạc nhiên, phủi bụi trên quần áo đứng dậy, cúi đầu nhìn Vân Chiêu:” Không phải không được, thế nhưng chẳng phải công tử quá nhỏ à?”
“ Ngươi mơ hay thật, bản công tử là người làm chuyện lớn, không thể chìm đắm trong mỹ sắc.” Vân Chiêu bĩu môi, chuyện suýt nữa bị tiểu cô nương mười tuổi làm mất hồn thì y sống để bụng chết mang theo:
Tiểu cô nương vốn lòng luôn thấp thỏm bất an, nghe câu này cười phì một cái, cảm giác không thích hợp, rối rít che miệng, làm bộ tội nghiệp:” Cầu xin công tử thương xót.”
Vân Chiêu chắp tay sau lưng đi về, tiểu cô nương vội nhấc váy chạy theo.
“ Ta biết tới mức như ngươi rồi, ngươi không sợ bị người ta bán đi bán lại, tới nhà ta rồi thì sống yên ổn ở đó đi. Ta sở dĩ làm như vậy là vì ngươi quá xinh đẹp, xinh đẹp làm ta không đành lòng.”
“ Nhưng dù ngươi xinh đẹp tới mấy, ta cũng không định làm gì ngươi hết, chỉ định cho ngươi một cái nhà để ngươi nghỉ tạm, đó là ý định của ta, ngươi không cần hoài nghi.”
“ Tương lai nếu như tìm được người vừa ý, nên giả thì gả, sống cuộc đời của mình, với tính của mẹ ta, đoán chừng không chuẩn bị hồi môn cho ngươi đâu, tự mà lo nấy.”
“ Ngoài ra nói cho ngươi một việc, ngươi tốt nhất là có chuẩn bị tâm lý, nhà ta có một bộ phận làm công việc cường đạo, ngươi đừng oán trách, tới được nhà ta là may cho ngươi rồi.”
Tiểu cô nương bước từng bước nhỏ theo sát Vân Chiêu, sơn trại này vốn là biệt viện nghỉ dưỡng cải tạo thành, cải tạo thế nào mà càng nát hơn, trăng tròn soi lên từng túp lều lụp xụp, từng chòi canh lập lòe ánh lửa, cùng đại điện sơn bong tróc, ngòi chỗ còn chỗ mất, làm cảnh đêm càng thêm thê lương.
Tên mập ở phía trước đi rất chậm, chỉ cần y không bước thật dài thì mặt trăng trên đầu sẽ chiếu bóng y thành hình tròn.
Y nói chuyện chẳng khách khí gì hết, thậm chí có chút vô lý, có chút ngang ngược, chẳng hỏi gì hết, cứ dựa theo ý muốn bản thân an bài tất cả.
“ Tương lai nếu như ngươi muốn dựa vào dung mạo của mình cùng với bản lĩnh thành hồng bài ở chốn phong nguyệt Đại Minh, ta cũng không ý kiến gì, chỉ cần ngươi thích là được.”
“ Cho ngươi biết, vận khí này không phải ai cũng gặp được đâu, đoán chừng 500 năm mới có một lần thôi, ngươi phải nắm chắc.”
Tiểu cô nương hết sức ngoan ngoãn đáp:” Biết ạ, gặp phải công tử đúng là vận khí của nô nô, nô nô sẽ nắm thật chặt.”