Chương 058: Tổ bùn, én đắp rộn nhà ai. (2)
Vân Chiêu hơi nhíu mày dừng lại một chút:” Sau này đừng nói chuyện như thế, nếu như ta lớn hơn vài tuổi, nói không chừng sinh ra vài ý nghĩ sai lầm đấy. Nha đầu, yên tâm ở lại ổ cường đạo tu luyện bản lĩnh hồ ly tinh của ngươi đi, loạn thế sắp tới rồi, hoặc là đã tới rồi, thời gian cho chúng ta nghỉ lấy sức không còn nhiều đâu.”
Tiểu cô nương tròn mắt:” Hồ ly tinh ạ?”
“ Không sai, à quên , người ta đều gọi là ta Lợn rừng tinh hạ phàm, uy phong chưa? Ta thấy chúng ta khả năng là đồng loại đấy, sau này tu luyện cho tốt.”
Người này nói chuyện thật là kỳ quái, tiểu cô nương chưa gặp ai như thế bao giờ:” Ý công tử là người không thích hồ ly tinh xinh đẹp, chẳng lẽ tương lai định cưới một lợn cái tinh?”
“ Lợn cái tinh có gì mà không hay, ít nhất thì cũng cường tráng, giỏi sinh con, ở thời loạn muốn sống, bất kể là lợn rừng tinh hay là lợn cái tinh, đều thọ hơn hồ ly tinh nhà ngươi.” Vân Chiêu không thèm chấp một tiểu cô nương:” Được rồi, biết ngươi còn chưa hoàn hồn, hôm nay may cho ngươi, ngủ giường của ta đi, ta ngủ ở đống rơm.”
Tiểu cô nương vội nhún eo thi lễ:” Nô nô không dám.”
“ Nếu ngươi thích trên người bò toàn chấy rận cứ ngủ trên giường của bọn họ.”
“ Nô nô không sợ, trước kia trên người cũng có.”
Vân Chiêu khinh bỉ nhìn con hồ ly tinh xinh đẹp:” Đám người các ngươi, sao không biết sống cho sạch sẽ một chút nhỉ? Nếu trên người của ngươi đã có rận, vậy đừng ngủ giường của ta nữa, ngủ ở đống rơm đi.”
Tiểu cô nương theo Vân Chiêu đi vào một gian phòng nhỏ xem như còn hoàn chỉnh, Vân Chiêu nói vậy chứ cuối cùng cũng không để một nữ oa phải ngủ ở đống cỏ, lấy từ bọc hành lý ra cái khăn trải giường vài thô thơm mùi nắng vào thảo mộc, trải lên đống rơm ngủ tạm một đêm.
Thấy Vân Chiêu ngằm trên đống rơm khép mắt lại rồi, tiểu cô nương lại chẳng sao ngủ được, hôm nay gặp phải biến cố quá lớn, đám cường đạo kia giết hộ vệ như giết lợn chẳng có chút thương xót nào, nó đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, ai ngờ lại thoát nạn trong gang tấc.
Đây là thiếu niên kỳ quái nhất trong số tất cả những người nó đã gặp, lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có, từ bảy tuổi tới bảy tuổi chẳng có ngoại lệ, đó là lời mẹ nó dạy .... Nhưng mà người này thật kỳ quái, y rõ ràng ngây ra nhìn mình rất lâu, cuối cùng ... Nói ra những ra những lời rất kỳ quái.
Là nói thật hay nói dối, tiểu cô nương có thể nghe ra được, nó thấy thiếu niên này nói rất ít lời là giả, y cuồng ngạo tới mức tự luyến vậy.
“ Nô nô tên Thủy Trạm Trạm. ( Nước trong trong)” Tiểu cô nương chợt nhớ tên công tử không hỏi tên của mình, nó chủ động ngồi dậy nhìn xuống đống rơm phái dưới nói:
Đối diện với tiểu cô nương bám vào thành giường nhìn xuống, y suýt nữa phạm sai lầm, có câu ngắm mỹ nữ dưới đèn còn đẹp hơn ba phần, dưới ánh trăng cũng có hiệu quả tương tự, nha đầu này vốn đã xinh đẹp quyến rũ rồi, cặp mắt như lúc nào cũng ngân ngấn nước, vẻ nhu mì đáng thương đó khiến nam nhân muốn ôm vào lòng che chở, Vân Chiêu bực bội trở mình:” Sau này đổi tên Tiền Đa Đa. ( Tiền nhiều nhiều)”
“ Vì sao?”
“ Vì gầy đây ta đang buồn phiền vì tiền, đồng thời ngươi cũng phải mai danh ẩn tính, quan trọng hơn nữa là Tiền Đa Đa nghe hay hơn Thủy Trạm Trạm nhiều.”
“ Nếu như công tử đã đặt tên, nô nô tuân theo là được.”
Vân Chiêu đột nhiên ngồi dậy, lần này nhìn thẳng vào mắt tiểu nha đầu, cứ có cảm giác nó không tầm thường:” Còn nhớ tên thật của ngươi là gì không?”
“ Không nhớ ạ, nô nô đã đổi ba người mẹ rồi.”
“ Nếu vậy cứ lấy tên là Tiền Đa Đa đi.”
Tiền Đa Đa khẽ cắn môi, nó không thích cái tên quá thô tục này, nhưng hoàn cảnh bây giờ, không cho nó lựa chọn:” Xin hỏi đại danh công tử.”
“ Vân Chiêu! Vân trong Bạch Vân, Chiêu trong Tư Mã Chiêu.”
“ Bạch vân hạ, Tư Mã Chiêu chi tâm lộ nhân giai tri sao? Công tử không phải có tự là Giai Tri chứ"
“ Không, ta có tự rồi, chỉ một chữ Trệ. “ Vân Chiêu bực mình nằm xuống, kết thúc câu chuyện, nếu nha đầu này có ý đồ thắc mắc về chữ Trệ kia, y ném vào chuồng lợn ngay:
…… ……..
Phía bắc dãy Tần Lĩnh trăm hang nghìn hốc, đương nhiên không chỉ có 72 cốc.
Có người hiếu sự đếm rồi, có một kết luận là .... Cốc khẩu phía bắc trở xuống phải 150 cái.
Rõ ràng là con số 150 cũng chẳng phải chuẩn xác, một con người mà muốn đếm rõ được số sơn cốc ở rặng Tần Lĩnh e là khó lắm, không có bản lĩnh của Tử Hà Khánh (*) thì cơ bản đừng nghĩ.
(*) Nhà địa lý du lịch thời Minh, phượt thủ cổ đại.
72 là con số tượng trưng, đại biểu rất nhiều, như Lam Điền lục cốc kỳ thực cũng là số tượng trưng, nhưng mà số sơn cốc lớn phù hợp cho đạo tặc ẩn náu thì đúng là 6 cái thật.
Thanh Cốc, Đạo Câu Cốc, Võng Cốc, Đại Cốc, Tiểu Dương Cốc, Đông Thang Cốc, sống trong sáu cốc này đều là bộ chúng âm tộc Vân thị, cho nên cũng có thể nói sáu cốc này thuộc về Vân thị.
Trong vòng nửa tháng, Vân Chiêu đi khắp sáu cốc này ... Cuối cùng trú chân ở Thanh cốc giàu có nhất.
Đây mới là hang ổ mà Vân thị gây dựng trăm năm, nơi này địa hình giống như một cái hồ lô miệng nhỏ bụng lớn, dễ thủ khó công.
Vân Chiêu tới được Thanh Dục trong cơn mưa, đường đi trong hẻm núi trơn trượt, mọi người phải xuống lừa, men theo con đường ngoằn ngoèo mà đi.
Đi được một lúc thì mưa ngớt một chút, bầu trời sáng hơn, tiếng nước suối từ trong cốc chảy ra lớn lên, bên dòng xuối lác đang xuất hiện nhà cửa phân tán rải rác, đều là kiến trúc cũ.
Thứ duy nhất tươi mới là mùi phân gia súc được gió đưa tới, tuy khó ngửi, nhưng làm người ta hoan hỉ.
Trong mưa khói bếp không bay cao được, bị nước mưa lưa thưa làm ướt liền tan biến, chỉ còn lại mùi củi lửa.
Đồng ruộng nơi này đại đa số ở trong khe núi, nhưng cũng chẳng có mấy hoa màu, ít kê quật cường mọc trên nương rẫy trên cao lay động theo gió.
“ Vào mùa thu trong Tần Lĩnh dễ có lũ, cho nên mọi người chỉ trồng hoa màu chỗ này, dù là thế vẫn thường xuyên bị tai nạn.” Phúc bá thấy Vân Chiêu nhìn mình nghi hoặc thì giải thích:
“ Nên xây hồ chứa nước.” Vân Chiêu hời hợt nói một câu rồi đi tiếp:
Phúc bá ngây ra một lúc lắc mạnh đầu đi theo, vừa mới rồi ngữ khí của thiếu gia làm trong khoảnh khắc ông có cảm giác theo lão thái gia đi tuần thị sản nghiệp Vân thị.
“ Thanh Cốc cách Vân thị trang tử ta gần nhất, một khi xây dựng hồ chứa nước trên núi, có thể trữ nước vào mùa thu, tháo nước vào mùa đông xuân, như thế Vân thị có thêm ruộng nước, có thể tạo phúc một phương.”
“ Tiêu hao cũng lớn.”
“ Sau này rồi sẽ có.”
Vân Chiêu không giải thích nhiều, gia trạch của âm tộc trong khe nứt giữa núi, triền núi không cao ở chỗ này chia sơn cốc làm hai, vị trí cực tốt, phần hồ lô lớn phía trước dùng để sản xuất, hồ lô nhỏ phía sau dùng để an gia.
Gia trạch ở nơi này không cách nào so sánh với đại trạch Vân thị, nóc nhà không thấy viên ngói nào cả, là thảo đường thực sự.
Vân Chiêu lặng lẽ đi vào thảo đường, ngồi bên cửa sổ chống cằm nhìn mưa tí tách bên ngoài, hồi lâu không nói.
Hiện trạng của âm tộc Vân thị còn tệ hơn cả trong tưởng tượng của y, thu nhập mùa hè năm nay không đủ bốn thành khẩu lương, cho dù thêm vào ít thu hoạch mùa thu cũng chẳng được tích sự gì.
Bên phía đại trạch đang điên cuồng thu mua lương thực, nhưng dù mẹ cố thế nào cũng không đủ cho gần 2000 người tiêu hao.
Phía âm tộc gần 1000 nhân khẩu, phía bản tộc còn nhiều hơn.
Trước kia Vân Chiêu nghĩ rằng chỉ cần nhà mình ăn nó là đủ rồi chẳng cần để ý người khác, giờ xem ra không phải như vậy, người của Vân gia trang tử đều dựa vào Vân thị ăn cơm, cho dù có một số là điền hộ, một số là người tự do, một khi xảy ra tai họa, đại trạch Vân thị sẽ là hi vọng duy nhất của họ.
Giờ Vân Chiêu hiểu được phần nào tâm thái ăn của đại hộ là sao rồi.