Minh Thiên Hạ

Chương 062: Tài hoa là thứ để mai một. (1)

Chương 062: Tài hoa là thứ để mai một. (1)
Tiền Đa Đa vào Vân thị với danh nghĩa là nha hoàn cho Từ tiên sinh, nhưng tiên sinh cuộc sống đơn giản, kỳ thực không cần nó làm gì cả, cho nên ở trong đại viện Vân thị, Tiền Đa Đa lại thành người tự do nhất, lại thêm khéo lấy lòng người khác. Ở nơi toàn người đơn thuần này, nó càng như cá gặp nước, đó là lý do khiến Vân đại thiếu cả ngày bị hành hạ rất bất mãn , không bỏ bất kỳ cơ hội nào ức hiếp Tiền Đa Đa tìm lại chút cảm giác thiếu gia nhà địa chủ.
Tốn nửa ngày trời làm xong bánh, định thong thả thưởng thức, không ngờ bị ác nhân cướp mất, Tiền Đa Đa mắt long lanh ngấn lệ, tủi thân cúi đầu nói: “ Giờ ta là nha hoàn nhà ngươi, ngươi có thể tùy ý ức hiếp ta.”
Vân Chiêu không mắc lừa:” Sai, không phải là ngươi là nha hoàn mới bị ức hiếp, mà gia gia đây chuẩn bị ức hiếp toàn thiên hạ.”
“ Xì, khoác lác.” Tiền Đa Đa không còn sợ Vân Chiêu nữa rồi, khó mà sợ được, vì sáng nghe e bị tiên sinh đánh tay, chiều thấy y bị người ta đá đít, tối ăn cơm cũng bị đại nương tử nhéo, nghe y la hét thảm thiết suốt ngày, đâm ra uy vọng của Vân Chiêu trong lòng nó cứ giảm dần:
Vân Chiêu cố tình mút sạch cả tay trước vẻ mặt ấm ức của Tiền Đa Đa:” Ngươi nướng thêm chút nữa đi.”
Tiền Đa Đa đáp lại bằng cái lườm:” Ma ma nói rồi, không thể cho nam nhân ăn quá no.”
“ Giờ ngươi không ở thanh lâu nữa, đừng có dùng khẩu khí đó nói chuyện được không?”
“ Không được, rất nhiều lần ta cho rằng mình đã thoát khỏi miệng hổ, kết quả thế nào? Chẳng qua thoát miệng hổ lại vào hang sói mà thôi, bây giờ lại vào ổ cường đạo, ta không nên cao hứng quá sớm, tránh sau này thất vọng càng lớn.”
Vân Chiêu gật gù, hết sức tán thành ý thức nguy cơ của Tiền Đa Đa, tiền đồ của mọi người đều tối đen, biết cảnh giác không có gì là xấu.
“ Nghe nói ngày kia ngươi muốn đi Tây An?” Tiền Đa Đa do dự một chút rồi hỏi:
“ Đúng vậy, ngươi có muốn đi không? Nếu như ngươi muốn điểm dừng chân tốt hơn nơi này, ta có thể đưa ngươi đi, chỉ cần nướng thêm cho ta vài cái bánh.”
“ Được sao?”
“ Đương nhiên là được, đừng có nghĩ ngươi bị cướp về, đối với ngươi mà nói đám cường đạo đó là quý nhân đấy, nếu ngươi thực sự thích thanh lâu thì ta không còn gì để nói.” Vân Chiêu giang tay ra lắc đầu:
Tiên Đa Đa phản bác:” Ai mà thích thanh lâu chứ?”
Vân Chiêu chỉ bản thân:” Ta, tương lai ta nhất định đi thanh lâu xem thế nào.”
“ Vô sỉ.”
Hai người quan niệm không giống nhau, tất nhiên không cách nào nói chuyện.
Đối với trò thăm dò của tiểu nha đầu, Vân Chiêu rất hứng thú đối phó, nó càng mưu mô tính toán, y càng rộng rãi, vì y rất thích nhìn vẻ mặt uổng công làm tiểu nhân của nó.
Chuyến hành trình tới Tây An cuối được ấn định ngày.
Chỉ cần là nữ nhân gia đình bình thường tựa hồ đều rất thích về nhà mẹ đẻ, còn loại nữ nhân không thuộc gia đình bình thường như Vân Nương trước đêm về nhà mẹ đẻ, cũng không ngủ được.
Thấy mẹ bận rộn chỉnh cái nọ sửa cái kia, không chịu nghỉ chút nào, Vân Chiêu phát phiền:” Mẹ, người ta không ưa mẹ, còn mưu đồ gia sản của con mẹ nữa, cần nhiệt tình thế không?”
“ Con à, đám Vân Mãnh cũng đi Tây An.”
“ Là do con yêu cầu đấy, nhi tử của mẹ giờ mạng quý lắm, không có hộ vệ, con không dám mạo hiểm.”
Vân Nương ngập ngừng:” Mẹ nói này ... ý mẹ là ... Nếu nhà ngoại tổ đối xử với con không tốt, con đừng giận.”
“ Không sao, con nhịn tốt lắm, nếu không nhịn được thì giết sạch họ là xong.” Vân Chiêu tay chống cằm ngáp ngủ nói:
Vân Nương thở dài:” Hay là con đừng đi nữa.”
Vân Chiêu ngồi thẳng người lên:” Mẹ, mẹ đã dự liệu được con nhất định sẽ bị bắt nạt đúng không?”
Vân Nương ngồi xuống giường, yếu ớt lắc đầu:” Với tính khí của ngoại tổ, chúng ta có khả năng phải chịu nhục.”
Vân Chiêu chạy tới kéo tay mẹ:” Bắt nạt con không sao, nếu dám bắt nạt mẹ, ông ấy không sống dễ dàng đâu.”
“ Giờ đám Vân Mãnh đều nghe lời con rồi phải không?”
“ Không phải ạ, chủ yếu là nghe Phúc bá, mà Phúc bá cho rằng con đã có thể định đoạt vài việc rồi.”
Vân Nương khó xử lắm, lại thở dài rồi quay về ngủ, Vân Chiêu nhìn sắc mặt mẹ thì đoán chừng là mẹ không ngủ được đâu, cho nên y đi tìm Phúc bá, thương lượng chuyện xe cộ.
“ Kho vũ khí không được tùy tiện mở ra, cho dù Vân thị có sụp đổ, cũng không thể mở.” Còn chưa kịp đợi Vân Chiêu nói gì, Phúc bá đã chặn họng rồi, thời gian qua ông bị Vân Chiêu dùng đủ thủ đoạn quấy nhiễu:
Cả Vân thị sụy đổ cũng không được mở? Vân Chiêu nhíu mày:” Nói vậy kho vũ khí kỳ thực không thuộc về Vân thị phải không?”
Không ngờ nói hớ một câu là bị nắm thóp, vị thiếu gia này ngày một khó chơi, Phúc bá đành thừa nhận:” Đúng, nó thuộc về Bưu tự doanh, không thuộc về Vân thị, cả tổ phụ thiếu gia cũng chỉ là một thủ lĩnh của Bưu tự doanh mà thôi.”
“ Vậy là chỉ có thể dùng đầu giặc Oa và Thát tử để đổi vũ khí, không còn cách nào khác?”
“ Đúng là như thế, tổ phụ người năm xưa sở dĩ không giao vũ khí cho đám Vân Mãnh là vì Bưu tự doanh là quan, đám Vân Mãnh là phỉ, vũ khí bảo vệ quốc gia không thể rơi vào tay tặc khấu.”
Vân Chiêu phản bác: “ Ở thời tổ phụ ta thì Vân thị cũng đã làm tặc khấu rồi còn gì.”
“ Đó là cơ nghiệp tổ tiên truyền lại, không phải do tổ phụ người làm ra, giữ âm tộc là vì hiếu, vì nước giết địch là trung! Hai thứ không thể hòa trộn với nhau. “ Phúc bá giọng rất đanh thép:
Vân Chiêu chán không muốn thuyết phục ông già cứng đầu này nữa: “ Được, ông cứ giữ gìn tốt cho ta, à phải, những người khác của Bưu tự doanh ở đâu?”
“ Thiếu gia hỏi làm gì, muốn giết họ à? “ Giọng Phúc bá có chút lạnh:
“ Không, hỏi xem họ ở đâu, mọi người có thể cùng nhau đi giết Thát tử, giết giặc Oa không ấy mà.”
Vân Chiêu thấy không cách nào nói chuyện tiếp được nữa rồi, trời mới lý giải được cái tiết tháo của người xưa, vả lại với y mà nói, tuy rất thèm khát vũ khí trong kho, cũng không n hất định là nhất định phải có.
Mấy chục năm qua vũ khí đổi mới rất nhanh, vũ khí cũ chưa chắc đã thích ứng được với hoàn cảnh chiến đấu mới.
Vân thị chia ra làm âm dương, sau đó biến người Vân thị thành bệnh nhân tâm thần phân liệt, Vân Chiêu quyết định sẽ kết thúc hành vi cổ hủ đó.
Hôm nay Phúc bá còn để lộ ra một tin tức rát quan trọng, đó là vũ khí ở trong kho rất nhiều, nhiều tới mức để người ta sinh ý giết người chiếm đoạt.
Từng bước một, Vân Chiêu tin mình sẽ vắt cạn bí mật của ông già này.
Khi trời sáng thì hai chiếc xe ngựa của Vân thị đã chuẩn bị xong, một trong đó là xe bích du thực sự, chỉ là trang trí trên đó đều cũ kỹ rồi.
Chẳng biết con hồ ly tinh Tiền Đa Đa xúi bẩy mẹ ra sao, kết quả chuyến đi Tây An này mẹ lại đưa theo nó, Vân Xuân, Vân Hoa, cùng với Tần bà bà.
Năm người chen chúc trong xe bích du chẳng dễ chịu gì, nhưng mà mẹ thích, Vân Chiêu chiều ý mẹ.
Y vẫn cưỡi lừa, Vân Dương, Vân Quyển đi cùng, có điều chúng phải ngồi xe ngựa chở hàng.
Vân Mãnh ăn mặc kiểu trang hộ, đánh một cái xe lừa đi trước dẫn đường, Vân Hổ, Vân Báo dẫn theo bốn đao khách cải trang thành hộ vệ trong nhà.
Phúc bá tự đánh một cái xe lừa thong thả theo sau.
Trời vừa sáng, đoàn người rời Vân gia trang tử, với người trong trang mà nói, đây là chuyện lớn, không biết bao lâu mới chứng kiến đội ngũ như thế, không ít người ra xem, gia nhân trong trạch viên thì vẫy tay mãi.
Từ Vân gia trang tử tới thành Tây An những 100 dặm ( 50 km) , nếu như cưỡi khoái mã, một ngày là có thể đi về, còn xe lừa đi mất hai ngày.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất