Chương 063: Tài hoa là thứ để mai một. (2)
Trước kia Vân Chiêu chưa bao giờ cho rằng 50 km là khoảng cách xa, giờ y cưỡi lừa, dùng tốc độ đi bộ để hoàn thành khoảng cách 50 km, nghĩ cũng đủ hiểu rồi.
Người xưa sở dĩ coi trọng ly biệt, chính bởi vì công cụ giao thông chết tiệt.
Sau khi rời khỏi con đường nhỏ ở thôn quê, đi lên quan đạo rộng rãi, Vân Chiêu quay sang nhìn Vân Hổ , Vân Báo cười khiến cho hai vị thúc thúc đỏ mặt tía tai.
Vì con đường này do mồ hôi cả máu họ làm ra.
Trên quan đạo người qua người lại khá tấp nập, đại bộ phận là tiểu thương phiến đẩy xe gà trống, cũng có nông phu đánh xe lừa đi vào thành bán lương thực.
Sau khi thu hoạch lúa mạch là thời gian Quan Trung giàu có nhất, cũng là lúc thương nghiệp phát triển nhất.
Từ thương cổ qua lại trên đường mà xét, không khí thương nghiệp của Quan Trung không tốt, vì vật tư bọn họ có thể đem ra trao đổi không nhiều, đại bộ phận là lương thực, gà vịt, rồi ít thành phẩm thủ công, như giỏ trúc, sọt trúc ...
Cảnh sắc chẳng có gì đáng xem cả, chỉ có thể dùng từ hoang sơ để miêu tả thôi, vậy nên đi 20 dặm, Vân Chiêu đã buồn chán ăn một quả dưa hấu, một đống hạnh chín, hai quả đào.
Thương cổ từ chối dùng tiền đồng giao dịch, dùng bạc càng không thích hợp, vì thế Phúc bá phải lấy lúa mạch trên xe trao đổi.
Đây không phải là hiện tượng thương nghiệp bình thường, nếu hành vi lấy vật đổi vật này là phương thức giao dịch phổ biến ở Quan Trung, tức là mọi người đang trốn thuế ...
Chẳng ai coi quốc gia thành ra cái gì nữa rồi, đối với vương triều Chu Minh mà nói, đây là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Người Quan Trung có rất ít ngựa, không phải không nuôi được, mà là rất dễ bị quan phủ trưng dụng, cho nên lâu dần người Quan Trung thích nuôi ngựa dần dần trở thành không thích nuôi ngựa, chuyển sang nuôi lừa.
Kéo xe cho Vân Nương cũng là con lừa đen lớn, kích thước chẳng kém gì ngựa phương nam, tính tình hiền lành, là minh tinh trong số gia súc của Vân thị, theo lời Phúc bá kể, con lừa to thế này cả Tây An đều hiếm có.
Xe ngựa của phụ nhân đi đường không được vén rèm, cho dù nóng bức tới mấy cũng không được vén rèm hóng gió, nhất là nhà đại hộ càng chú trọng quy củ này.
Trên đường đi gặp rất nhiều phụ nhân vén rèm ngó nghiêng, họ đều là người làm ăn, chỉ nửa ngày Vân Hổ, Vân Báo đã chiếu cố chuyện làm ăn của họ hai lần.
Tới chiều thì đội xe phải qua Sản Hà.
Đây là con sông nhỏ bắt nguồn từ Thang Cốc của Vân thị, sau khi hợp dòng của vô số con suối nhỏ, tới bình nguyên liền thành sông, cuối cùng vào Bá Hà.
Trên con sông đáng lẽ thuộc về Vân thị này được người ta bắc cái cầu gỗ, còn có người chuyên môn đứng hai đầu cầu thu phí, xem ra làm ăn kiểu này tốt hơn cường đạo.
Vân Chiêu xem kỹ quá trình thu phí, phát hiện quan phủ thu phí rất có tình người, y thấy một đám ăn mày nghênh ngang đi qua cầu, không ném dù chỉ một xu vào cái sọt trúc đầu cầu, quan sai phụ trách thu phí cũng không truy cứu.
Đội xe Vân thị đi tới thì đám quan sai cứ như ra trận, cả đao nát cũng kéo ra nửa đoạn, gằn giọng đòi tiền.
Một con lừa thu 10 đồng, một người thu 2 đồng, lừa đáng tiền hơn người đã đành, còn muốn xe hàng hóa trên xe.
“ Bên trong xe là quan quyến.” Phúc bá mà lấy khí thế thì trông uy phong lắm, không giống ông già nghiện thuốc thành ho lao chuyên bắt nạt gia đinh:
“ Hồng đại nhân có lệnh, bất kể quan hay dân, đều phải nộp thuế qua cầu, đồng thời kiểm tra hàng hóa, nếu không có dấu kiểm tra của thuế quan huyện Lam Điền thì phải đóng bù.” Tên đầu lĩnh quan sai ngồi ở trong lán nghỉ mát ăn đậu nành, không thèm tới mà ở bên trong nói vọng ra:
Không ngờ thấy người này, thái độ Phúc bá thay đổi, khách khí chắp tay hỏi:” Không biết là vị Hồng đại nhân nào?”
“ Đốc lương tham chính Hồng Thừa Trù Hồng đại nhân, nếu ông quen biết Hồng đại nhân thì xin ngài ấy giơ cao đánh khẽ, tha cho đám khốn khổ này, đừng có lập trạm thu vài đồng tiền của bách tính, tránh bị hương thân chửi sau lưng, uống ngụm nước cũng có người nhổ nước bọt.” Tên đầu mục quan sai giọng ngọt nhạt, không hề có ý để gia quyến Vân thị đi:
Bây giờ Vân Nương mới cùng Tần bà bà từ trong xe ngựa đi ra, thi lễ với viên quan sai:” Thiếp thân là quan quyến, tất nhiên không dám trái lệnh, chỉ là không dám trái lệnh, chỉ là trong xe có ba khuê nữ, không tiện xuất đầu lộ diện, mong quan sai bỏ quá cho.”
Tên quan sai đó uống ngà ngà sau, nhìn Vân Nương một cái, quay đầu đi:” Quan phu nhân đã nể mặt, ta cũng không làm khó, nộp tiền qua cầu rồi mời tự tiện.”
Vân Nương tạ ơn xong lên xe ngựa, Vân Chiêu quan sát nãy giờ rời lưng lừa, nhảy chân sáo tới bên quan sai, thuận tay bốc nắm đậu nành cười hì hì:” Người như ngươi không nên làm quan sai mới đúng.”
Quan sai thấy Vân Triêu trắng tròn đáng yêu không trách còn cười:” Vậy công tử đoán xem, ta làm gì?”
“ Ngươi phải là võ quan trong quân.”
Đoán được thân phận của người này không khó.
Vân thị tuy là một hộ thổ tài chủ, ở Lam Điền vẫn là đại hộ có tiếng, Phúc bá ở trong nhà chỉ là ông già hiền lành, nhưng mà rời trang là lập tức thành đại quản gia Vân thị cao không với tới.
Tuân thủ pháp luật là yêu cầu nhất quán của Vân thị, nhưng mà chuyện bị người ta bắt nạt không thể xuất hiện ở Vân thị.
Cái Sản Hà này không biết Phúc bá đi qua bao nhiêu lần, chưa bao giờ có tiền lệ nộp tiền qua cầu, đột nhiên có người chặn đường thu tiền, khiến Vân phúc rất khó chịu.
Vân Chiêu nhìn rõ lắm, mới đầu sắc mặt Vân phúc khó coi, sau khi nói chuyện với quan sai kia, liền khách khí hơn nhiều, mà khiến ông ta phải thay đổi thái độ, thậm chí là tôn kính như thế, hẳn phải là hảo hán trong quân, ông già này trừ quân binh thì chẳng nể nang ai.
“ Mỗ không dám nhận quân gia nữa rồi.” Quan sai khẽ lắc đầu:
“ Nghe người ở trong quan nói, ở quân đất bắc có mấy chưởng kỳ hảo hán, thân khoác trọng giáp, tay cầm đại kỳ nặng 50 cân, có thể đứng vững trong cuồng phong, có phải là ngươi không?” Phúc bá cũng đi tới, rút tẩu thuốc bất ly thân ra, tựa hồ có ý định tán gẫu với quan sai:
Quan sai cười ha hả:” Hác Diêu Kỳ chính là mỗ.”
“ Sao không ở trong quân nữa?”
| Đánh nhau với đám phản tặc Vương Gia Dận, Vương Nhị ở huyện Phủ Cốc, lão tử cầm cờ đứng ở trên cùng, đô ti vốn đứng ở dưới cờ hận mỗ hại hắn, thế nên đuổi khỏi quân, đành về Tây An kiếm cơm quê nhà, không ngờ miếng cơm này khó nuốt như vây. Í, lão huynh sao lại nhận ra Hác mỗ?”
Phúc bá chỉ cánh tay to hơn người thường gấp đôi của Hác Diêu Kỳ:” Ta không nhận ra ngươi, nhưng cánh tay này nổi tiếng lắm.”
Hác Diêu Kỳ cười phá lên, vén ống tay áo, gồng cánh tay gân guốc trước mặt Vân Chiêu:” Đây là vốn lập thân của mỗ đấy, béo như công tử thì không được đâu.”
“ Tất nhiên rồi, vốn liếng của ta ở cái này cơ.” Vân Chiêu cười hì hì chỉ cái đầu tròn, cứ tưởng Phúc bá sẽ chiêu lãm Hác Diêu Kỳ về nhà mình, không ngờ ông ta lại dắt y lên cầu:
Để lại Hác Diêu Kỳ đôi tay to như chân ngồi đần tại chỗ.
“ Người này gần đây không ngừng khoe khoang mình có đôi tay sức lực hơn người, thôn xóm xung quanh đã lan truyền khắp nơi, chứng tỏ hắn đang tìm ân chủ.” Lên cầu rồi, Phúc bá giải thích cho Vân Chiêu:
“ Nếu đã thế vì sao nhà ta không thu nhận hắn?”
“ Không được, loại người này lòng dạ khó lường, không thể giữ.”
Vân Chiêu còn chưa hiểu, im lặng lắng nghe.
“ Thiếu gia, lão nô nghi ngờ hắn đã quy thuận tặc khấu, đang kiếm cơ hội lập công, để sau khi gia nhập có thể làm đầu lĩnh. Thời buổi này lòng người khó đoán lắm, thiếu gia, không phải gia sinh tử thì đừng dễ tin.” Phúc bá nhỏ giọng dặn dò:
Vân Chiêu gật đầu, có ông già thế này trông nhà, gia chủ yên tâm rất nhiều.
Vì Hác Diêu Kỳ chính là viên đại tướng dưới trướng Lý Hồng Cơ, cho dù Lý Hồng Cơ hết rồi, hắn vẫn chiến đấu cho tới tận khi chết mới thôi.
Loại người như thế, Vân Chiêu làm sao dám nhận về nhà.
Người mà Hồng Thừa Trù đều không dám dùng, Vân Chiêu không nghĩ bản lĩnh nhìn người của mình hơn được Hồng Thừa Trù.
“ Đương nhiên, nếu thiếu gia cho rằng có thể hàng phục hảo hán như thế, giữ trong nhà có thể dùng vào việc lớn.”
“ Ta không dám mạo hiểm, ít nhất giờ chưa thể ... “ Vân Chiêu lắc đầu, Vân thị giờ chỉ là đại hộ bình thường lo kiếm cái ăn, giữ sao nổi loại dã tâm, không khéo dẫn sói vào nhà: