Chương 064: Phong cách làm việc của Vân thị. (1)
Mặc dù lão bảo tử nói chuyện hết sức nhũn nhặn rồi, nhưng ích gì khi người ta cố tình tới gây sự.
“ Mụ già này dám chê tiểu gia đưa ít tiền đây mà.” Vân Xuân một tay đẩy lão bảo tử ngã nhào, vén rèm châu khoang thuyền, sải bước đi vào, vừa đi vừa hô:” Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân ơi, nàng đâu rồi?”
Thế là đám oanh yến trong khoang thuyền được một trận chó chạy gà bay.
Lão bảo tử từ mạn thuyền bò lên, thấy vậy kêu gào:” Đánh đuổi chúng ra ngoài cho ta, đánh cho ta.”
Đáng tiếc là bà ta không nhìn thấy đám Lương Tam đã sớm ném toàn bộ nam nhân trên thuyền xuống Sấu Tây Hồ rồi.
Tiền Đa Đa đứng ở mũi thuyền, từ đầu tới cuối chỉ nhìn không nói không rằng, lên thuyền một cái không thấy người kia, xúi Vân Xuân kiếm chuyện, không tin làm ầm lên như thế, Hoa bà tử đáng chết kia không chui ra.
Bà tử trên hoa thuyền bị Vân Hoa đá hết xuống nước, vùng vẫy hô cứu mạng, thuyền hoa xung quanh lũ lượt kéo tới vây quanh xem, nhưng chẳng một ai cứu người, còn cười đùa bình luận, dù sao cũng là đi mua vui mà, thấy chuyện vui tất nhiên là vỗ tay reo hò.
Tiền Đa Đa nhanh chóng nhận ra, mình làm thế này là không đúng rồi, dám ngang nhiên đập phá thuyền hoa ở Sấu Tây Hồ thì làm gì có ai đơn giản được, càng làm ầm lên, Hoa bà tử càng không dám lộ diện.
Lương Tam ném sợi dây thừng ra chụp lấy bà tử rơi xuống nước như bắt ngựa, kéo lên hỏi:” Hoa bà tử ở đâu?”
Bà tử đó không đáp còn phun nước vào mặt Lương Tam rống lên:” Dám đập thuyền hoa của lão nương, các ngươi chết chắc rồi.”
Lương Tam mất kiên nhẫn, tóm bà ta ném lên thuyền, chân chẹt cổ, giọng khô khốc:” Nói hoặc chết!”
Bà tử trên hoa thuyền mắt nhìn người chuẩn cỡ nào, nhận ngay ra đây là loại giết người không ghê tay, không dám giở trò đanh đá nữa, há mồm nói ngay:” Hoa bà bà tối nay không ở đây, mà ở trên thuyền phủ tôn.”
Lương Tam luôn kiệm lời:” Thuyền nào?”
Bà tử chỉ một cái thuyền hoa treo cái đèn lồng lớn:” Chính là cái có chữ Phan.”
Lương Tam nhìn theo hướng bà ta chỉ, quả nhiên thấy một cái thuyền hoa ba tầng xa hoa hết mực, đá bà tử lăn ùm xuống nước, lần này chẳng thèm để ý bà ta la hét nữa, đi tới gần Tiền Đa Đa: “ Trên thuyền tri phủ.”
Xem ra bà ta thực sự kiếm được chỗ dựa tốt rồi, Tiền Đa Đa thở dài: “ Vậy chúng ta về thôi, từ từ tính.”
“ Giờ chúng ta có muốn bỏ qua cho người ta, người ta cũng không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Chuyến đi này của Tiền Đa Đa được Vân Chiêu chuẩn bị rất kỹ, thậm chí nhiều việc cả Tiền Đa Đa không biết, như chuẩn bị cho cả họ thân phận thị vệ Tần vương phủ dùng vào lúc khẩn yếu, là người của vương phủ, không ngang ngược một chút thì có lỗi với thiếu gia phải đi uống với Tần vương một bữa.
Vì thế Lương Tam rút một khẩu súng ngắn từ bên hông đồng bạn, chĩa về cái thuyền nhỏ đang chèo tới.
Đoàng!
Tiếng súng nổ đanh gọn, trung niên hán tử đứng trên thuyền nhỏ bị vụn sắt phun đầy mặt, ngoẹo đầu rơi xuống hồ không kịp ú ớ một tiếng, số còn lại bị mảnh sát văng trúng, gào khóc thê thảm.
Nhứng chiếc thuyền hoa khác vốn đang tụ tập xem trò vui như đàn vịt kinh hãi, la hét chạy sạch, cảnh tượng trên hồ hỗn loạn vô cùng.
Lương Tam một chân đạp lên mạn thuyền, hướng về chiếc thuyền hoa có chữ Phan hô lớn:” Phan tri phủ, nếu như không muốn mai ta tìm tới tận phủ thì giao người ra đây.”
Chiếc thuyền hoa kia vốn cũng đang bỏ đi, nghe có người chỉ đích danh rồi, dần dần dừng lại, sau đó một ông già có vẻ là quản gia nhô đầu từ sau cột ra lớn tiếng hỏi:” Người tới là ai?”
Lương Tam móc một tấm yêu bài làm bằng đồng ra ném qua thuyền đối diện, đợi câu trả lời đối phương.
Lát sau ông già bộ dạng quản gia đó mới dám đứng thẳng người, đi ra đầu thuyền chắp tay:” Hộ vệ phiên vương không được phép rời đất phong, các hạ mau đi đi, miễn phủ tôn ta đi ra, mọi người phải làm việc theo phép công.”
Lương Tam gằn giọng:” Phan tri phủ không nể mặt Tần vương chút nào à?”
Quản gia sợ cường đạo chứ không sợ vương gia, còn chất vấn ngược lại:” Dám ngông nghênh ở địa giới Dương Châu như thế, không sợ phủ tông nhân trách tội sao?”
Lương Tam không muốn nhiều lời với tên quản gia, quay về bên cạnh Tiền Đa Đa:” Tri phủ này xem ra đúng là chỗ dựa của Hoa bà tử rồi, theo tin tức tìm hiểu được, năm xưa khi nhà cô nương gặp nạn thì ông ta là đồng tri Dương Châu, nghe nói Hoa bà tử đã ra vào phủ ông ta rồi, nghề nghiệp bà ta vốn ra vào nhà quan quý không có gì lạ.”
“ Nhưng vì lão bảo tử mà đắc tội với cả vương phủ, thậm chí không cả hỏi nguyên do, quan hệ không tệ, nói không chừng chuyện năm xưa có dính líu đó.”
Tiền Đa Đa mỉm cười thi lễ:” Đa tạ Tam thúc ra tay.”
“ Thiếu gia dặn, thân phận cô nương nay khác xưa rồi, vài kẻ tiểu nhân không đáng để cô nương tốn tâm tư, vài chuyện không cần phiền cô nương ra tay, để bọn ta là được.”
“ Vậy Tam thúc định làm sao?”
Lương Tam nhạt giọng:” Ba mươi khẩu hỏa thương, đủ diệt môn rồi.”
Tiền Đa Đa vội vàng can ngăn:” Ta tới đây để báo thù, không phải để làm thiếu gia khó xử, diệt cả nhà tri phủ với Tam thúc chỉ là chuyện nhỏ, song phong ba sau đó không dễ dẹp yên, thiếu gia bây giờ đang cần thời gian tích trữ lực lượng, không tiện lộ nanh vuốt quá sớm.”
“ Rụt rụt rè rè không phải tính cách người Quan Trung, có ân bọn ta cát đùi báo đáp, có thù không đợi tới ngày mai. Suy nghĩ của cô nương là của đám văn nhân Giang Nam, sau này nên học theo Xuân Xuân, Hoa Hoa, như thế mới có thể thành tức phụ Quan Trung được.”
Khi Tiền Đa Đa về tới khách sạn thì đã là canh ba rồi.
Lương Tam sau khi đưa ba thiếu nữ vào tiểu viện tử thì kiếm một bầu rượu, ngồi ở hậu hoa viên khách sạn, tự rót tự uống.
Tới canh năm một lam y thiếu niên mệt mỏi tới trước mặt Lương Tam, cầm bầu rượu tu một hơi hết luôn.
Lương Tam không coi thế là vô lễ, hỏi:” Đạt được mục tiêu chứ?”
Lam y thiếu niên xuýt xoa:” Diêm thương giàu có tới độ làm người ta phải líu lưỡi.”
“ Cướp mấy nhà?”
“ Vốn là cướp sáu nhà, nhưng chỉ được ba nhà thì thuyền của chúng ta đã đầy rồi, không thể chở thêm hàng hóa nữa, thật đáng tiếc.”
Lương Tam không mấy quan tâm chuyện đó:” Tới nhà tri phủ Phan Đạt chưa?”
“ Phải nghiêm khắc dựa theo trình tự, kế hoạch đã định sẵn rồi, không thể phá hoại, nhất là hàng hóa đưa ra ngoài thành càng là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, nếu để ra khỏi tính toán một chút, rất có khả năng hỏng hết.
Thiếu niên lắc đầu, mặc dù mọi người tới cùng một nơi nhưng nhận các nhiệm vụ khác nhau, hắn nhận được lệnh từ huyện Lam Điền là phải biến Lý Định Quốc thành kẻ thập ác bất xá, hơn nữa mang ý đồ tự lập.”
Cho nên chuyện hành động này mượn danh nghĩa của Lý Định Quốc.
Ngoài ra huyện Lam Điền cần mở rộng, cần khoản tiền lớn cung cấp tư liệu sản xuất cho bách tính tới nương nhờ, thông thường một nhà chạy nạn tới được Lam Điền rồi thì trừ bộ quần áo trên người ra không còn gì khác, nhà như thế sao tự cấp tự túc được cho tới khi có sản xuất, huyện Lam Điền bây giờ cũng không cần lượng lớn lưu dân đi làm công trình thủy lợi nữa rồi, vì chuyện này giờ đã thành quán tính, bách tính từng thôn đều đã biết tự làm việc này.
Huyện tôn cũng không thể hút máu từ người dân huyện Lam Điền nuôi người cùng khổ, làm thế chỉ khiến chút tích góp bao năm của bách tính hủy hết, không có tích lũy, mãi mãi không giàu có lên được.
Vì thế cướp bóc một chút của thương cổ bốn phương là chuyện hiển nhiên.