Chương 065: Phong cách làm việc của Vân thị. (2)
Lương Tam lắc bầu rượu trống không, thở dài:” Đám người đọc sách các ngươi chuyển sang làm cường đạo khiến đám cường đạo thực sự bọn ta không còn chỗ kiếm ăn. Nhưng mà ta nghe nói khi Trương Bỉnh Trung đào hoàng lăng, Lý Hồng Cơ cướp Phượng Dương, hai tên thổ phỉ này vì vài món nhạc khí cổ với hoạn quan mà trở mặt , gia gia chẳng biết nói sao.”
“ Lưu Địch Tân, nếu thiếu gia nhà ta mà gặp phải loại chuyện này sẽ làm thế nào?”
Lưu Địch Tân cười toét miệng:” Ta cũng không biết nữa, hai tên thổ phỉ đi tranh giành nhạc khí với hoạn quan, chẳng lẽ chúng định ngày ngày xem ca vũ? Với tính tình huyện tôn thì có cho không, huyện tôn cũng chẳng lấy, chúng ta coi trọng nhất là lương thực và các loại vật tư sản xuất, nhạc khí với hoạn quan còn chẳng quan trọng bằng một nắm phân bón đất.”
“ Có điều Tam gia, mỹ nhân thì chúng ta vẫn cần, chứ với đám huynh đệ tướng mạo không ra gì như bọn ta, muốn cưới được lão bà xinh đẹp vẫn phải cần huyện tôn hôn phối cho.”
Lương Tam nhìn đôi mắt to khiếp người của hắn, đám học sinh đã tốt nghiệp đợt đầu toàn bộ đều là do năm xưa Vân thị dùng 50 cân kê đổi được, chừng đó lương thực không thể đòi hỏi có dung mạo tốt rồi.
Nhưng rốt cuộc những đứa bé xấu xí thậm chí khuyết tật ấy rốt cuộc lại có kết cục tốt.
Còn những đứa bé đẹp đẽ được bán giá tốt thì không biết là giờ phiêu bạt nơi nào rồi.
Chỉ 50 cân kê, nay những đứa bé đó lớn lên, tỏa khắp bốn phương đem lại lợi ích vô số kể cho Vân thị, vẻn vẹn nhìn vào tiểu lại đang làm việc ở huyện Lam Điền thôi cũng có khối người ghen tỵ rồi, cho rằng Vân thị may mắn lớn, thậm chí có phú hộ ý đồ bỏ giá cao giúp những thiếu niên này mua lại khế ước bán thân, bọn họ chỉ cười không đáp.
Căn bản cái đó không tồn tại, ngay từ đầu đã không tồn tài.
Lương Tam nhếch môi miệt thị:” Nói hết chưa, ngươi đừng mơ, đời này cứ trả nợ cho thiếu gia từng chút đi, các ngươi chắc gì trả hết được, lại còn đòi mỹ nữ, nếu không có thiếu gia thì các ngươi tự hiểu mình giờ thế nào.”
Lưu Địch Tân gật đầu:” Câu này phải lắm, mấy hôm nay theo dõi nhà Dương Ngọc Phong, trước cửa nhà họ có hai tên ăn mày đang nằm lê lết ăn xin, một đứa trong đó rất giống ta, khi đó ta nghĩ, nếu không được huyện tôn mua năm đó, may mắn lắm được như chúng bây giờ. Cho nên khi ra tay bịt miệng, ta làm rất nhẹ, không để hắn chịu đau đớn, còn mượn dùng cái đầu hắn.”
“ Ồ, các ngươi làm thế nào?” Lương Tam hứng thú hỏi, là tên cường đạo già kiếm ăn bằng đao bao năm, rất muốn biết đám cường đạo trẻ được đọc sách đàng hoàng đi làm cướp của ra sao:
Lương Tân vừa gặm cà rốt vừa nói:” Cũng không có gì mới mẻ, lựa chọn một diêm thương sống ở chỗ tĩnh mịch, nhân khẩu đơn giản, 50 người xông vào, giết hết gia đinh hộ viện, treo biển đóng cửa tạ khách ba ngày.”
| Sau đó bức bách gia chủ giao ra vàng bạc cất giấu, một bộ phận thì vận chuyển đi, một phần khác chia cho người trông chừng họ hai ngày, khi vàng ra khỏi Dương Châu mới thả cả nhà họ.”
“ 100 người chia công đoạn ra hành động, đáng lẽ là một đêm đi sáu nhà, không ngờ diêm thương Dương Châu thực sự quá béo, chỉ ba nhà thôi đã khiến những huynh đệ phụ trách vận chuyển kêu khổ không ngớt.”
Lương Tam nhớ lại quãng thời gian làm cường đạo khổ cực vô cùng của mình chép miệng không thôi: “ Tiếc thật, tiếc thật, diêm thương trong thành này còn nhiều lắm, xem ra không lấy đi hết được nữa, mà sao không giết quách chúng đi cho rồi, đám diêm thương này chẳng tốt đẹp gì, sao phải tha chúng, không phải tốn công trông chừng thêm nguy hiểm à?”
| Tam gia nhầm rồi, sau chuyện này đám diêm thương ắt phải ra sức chiêu mộ gia đinh hộ viện, khi đó có lượng lớn đao khách Quan Trung cường hãn tới ứng tuyển, sau đó càng dễ làm. | Lưu Địch Tân xoa tay:” Huyện Lam Điền cần vô số tiền tài, thế nên để đám diêm thương năng lực kiếm tiền cường đại này sống, chúng tiếp tục kiếm tiền cho chúng ta, giết chúng rồi sẽ không có lợi.”
“ Thật à? Các ngươi không giết ai?”
“ Đương nhiên rồi, cùng lắm là nhìn nữ quyến mỹ mạo của họ, các huynh đệ chảy nước dãi, không chạm vào, do nữ hài tử đi trông chừng.”
“ Các ngươi có cả nữ sao?” Lương Tam mở to mắt:
Lưu Địch Tân cười cho qua không đáp, nói chuyện với cường đạo già đã hết thời này thực sự chẳng có tí tiếng nói chung nào hết.
Tiền Đa Đa hôm qua nghe Lương Tam khuyên nhủ, cho nên hôm nay cố ý ngủ nướng một phen, được Hà Thường Thị hầu hạ rửa ráy chải chuột một phen, sau đó ra tiền sảnh, đợi câu trả lời của Lương Tam.
Lương Tam nói người Quan Trung thù không để qua đêm, cho nên nàng đoán chắc là phải có kết quả gì đó rồi.
Hà Thường Thị vành mắt thâm đen, tối qua bà ta ở dưới thuyền hoa, nấp một chỗ quan sát, thấy đám người này ngang nhiên dùng hỏa súng bắn chết hộ vệ nhà tri phủ, cả đêm không ngủ nổi.
Tiền Đa Đa vừa húp được một ngụm canh ngân nhĩ thì đã nghe thấy tiếng cãi vã ngoài khách sạn, lại còn tiếng của đại đội nhân mã di chuyển, rồi khách sạn nháo nhào cả lên.
Vân Xuân định chạy ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì Lương Tam đi vào ngăn cản:” Tối qua thành Dương Châu có ba hộ diêm thương bị người ta vào nhà cướp tiền, chết bảy mấy hộ vệ, hiện tri phủ Dương Châu đang lùng sục cả thành.”
Tiền Đa Đa chỉ ồ một tiếng:” Vậy là không ai hỏi tới chuyện chúng ta làm hôm qua nữa à?”
“ So với việc tối qua chúng ta bắn chết một tên hộ vệ thì ba nhà Hầu, Dương, Chu bị người ta cướp sạch mới là chuyện cấp thiết mà tri phủ cần giải quyết.”
“ Nói vậy thì vị Phan tri phủ đó không dễ sống rồi.:
Hà Thường Thị ở bên cảm thán:
“ Xảy ra chuyện như thế thì được cáo lão về quê đã là may mắn lắm rồi, diêm thương Hầu Đại Cừu có ca ca làm phó thiếu khanh ở kinh sư, diêm thương Dương Hoài Lễ thì có thúc thúc làm ngự sự đông nam, nhà Chu Đôn Tài càng ghế, đại bá nhà người ta là lễ bộ thương thư Nam Kinh.”
“ Nếu lão nô đoán không nhầm, Phan tri phủ mà không thể truy hồi được tổn thất, hoặc là không bồi thường nổi, đợi ông ta là bãi quan.”
Lương Tam cũng nói:” Ta đã đưa yêu bài của Tần vương phủ tới Phan gia, hẳn qua một thời gian nữa, Hoa bà tử sẽ được Phan tri phủ đưa tới chỗ chúng ta.”
Tiền Đa Đa hỏi:” Vậy tặc nhân cướp của là ai, có manh mối gì không?”
“ Chính là là thủ hạ của tên cự khấu Lý Định Quốc đang gom quân lương để đánh Dương Châu, cầm đầu là một tên tặc khấu mặt mày xấu xí có cái răng rất to, tên gọi là Cổn Địa Long, người này là mãnh tướng dưới trướng Lý Định Quốc.” Lương Tam hiếm khi nói một hơi dài như vậy, còn bổ xung: “ Trong vòng ba ngày liên tục cướp ba hộ diêm thương, nghe quan sai nói, tổn thất không ít hơn mười vạn lượng hoàng kim.”
Tiền Đa Đa nghe vậy lòng không khỏi dâng lên cảm giác dịu ngọt, số tiền đó là tiền khai nghiệp mà Vân Chiêu hứa chuẩn bị cho nàng.
Bước tiếp theo của nàng là tới Nam Kinh cách đây 200 dặm, ở đó xây dựng trạm vận chuyển, mua sắm lượng lớn vật tư Vân thị cần.
Khi rời nhà nàng không có quá nhiều tiền, thời gian qua trừ báo thù thì chỉ toàn nghĩ cách kiếm tiền.
Dọc đường đi quá điều mắt thấy tai nghe nàng mới hiểu, mình nghĩ quá đơn giản, không phải dựa vào chút thông minh của mình là có thể kiếm được tiền, vì đường kiếm tiền ở Giang Nam này bị người ta chiếm hết rồi, thương nhân ở đây tự thành vòng tròn riêng, hộ ngoại lai muốn nhảy vào kiếm tiền không khác nào nằm mơ nói mộng.
Dưới loại tình huống đó, Vân thị xuất thân cường đạo, muốn kiếm được tiền, lựa chọn đầu tiên là đi cướp.