Minh Thiên Hạ

Chương 067: Đoạt mệnh thiên hộ. (2)

Chương 067: Đoạt mệnh thiên hộ. (2)
Khi Viên Mẫn tìm tới Phúc Liên Thăng thì vừa lúc Lương Tam muốn ra ngoài, nhìn thấy một Cẩm Y Vệ mặc cẩm y hoa phục uy nghi đứng ở đại sảnh không khỏi thoáng giật mình, lặng lẽ lùi về.
Từ lão bản tới hỏa kế của khách sạn đều quỳ rạp dưới đất, không dám ngẩng đầu.
Hai tên bách hộ, mấy chục tiểu kỳ, phiên tử đã vây kín khách sạn Phúc Liên Thăng, Lương Tam chưa kịp về tới hậu viện nơi đám Tiền Đa Đa ở thì đã bị một đám phiên tử chặn ở hành lang.
“ Cút xéo.” Lương Tam gầm một tiếng, vết xẹo chạy qua mắt đỏ lên như con rết bám trên mặt hắn, trông vô cùng ghê rợn, dáng vẻ sát khí đằng đằng ấy không ngờ khiến đám phiên tử dáo dác lùi lại:
Viên Mẫn nghe tiếng quát quay sang, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó, Cẩm Y Vệ biến thành bộ dạng này, thực sự khiến hắn đau lòng, nhớ năm xưa Cẩm Y Vệ tung hoành thiên hạ, loại người mà nhìn một cái biết ngay không phải loại lương thiện kia nhìn thấy phi ngư phục của Cẩm Y Vệ là quỳ xuống cầu xin, nào dám lớn lối.
Khi hắn định tự mình bắt Lương Tam từ từ khe hở hành lang, mười mấy cây điểu súng nhô ra, nòng súng đen ngòm chĩa về phía đại sảnh, thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng dây cháy xì xì.
“ Cút, không thì chết.” Lương Tam quát lần nữa:
Viên Mẫn cười lạnh bước thẳng vào hành lang:” Xưa nay chỉ có mỗ lấy mạng người khác, lần đầu nghe thấy có người dám lấy mạng mỗ đấy.”
Lương Tam hơi nheo mắt lại, không vì thái độ không sợ chết của Viên Mẫn mà sợ, ngược lại giống có vẻ bị kích thích, khóe môi hơi nhếch lên:” Ngươi cứ thử tới gần mười bước xem.”
Viên Mẫn đi tới gần Lương Tam năm bước thì dừng lại, nhìn quanh:” Tần vương phủ trang bị hỏa khí từ bao giờ, lại còn dám mang ra rêu rao?”
“ Tần vương phủ ta khi quyết chiến với tặc khấu Quan Trung thì Cẩm Y Vệ ngươi rời Quan Trung, khi Kiến Nô đánh cướp kinh sư, Tần vương phủ ta xin tiến kinh, Cẩm Y Vệ ngươi lại phái hai tên thiên hộ tới vương phủ, lệnh vương của ta không được có bất kỳ hành động gì. Nay có nội quyến vương phủ ta tới Dương Châu xem hoa quỳnh, sao cũng đắc tội với Cẩm Y Vệ ngươi thế?”
“ Để ta kiểm tra yêu bài đã.”
Lương Tam cầm yêu bài ném ra.
Viên Mẫn đưa tay bắt lấy, xem kỹ rồi ném lại:” Yêu bài không có gì sai, mỗ gia phái nội quan tới gặp nội quyến Tần vương.”
“ Ngươi muốn xỉ nhục Tần vương phủ ta sao?”
“ Quy củ là quy củ, không thể nào nói là xỉ nhục, bản thiên hộ còn không phải bị Tần vương phủ ngươi dùng hỏa khí chĩa vào đó sao? Nghe nói còn nổ súng bắn hộ vệ của tri phủ Dương Châu ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc là ai ngang ngược đây?”
Một đám Cẩm Y Vệ thấy hai người đã trò chuyện tử tế, dưới sự hiệu lệnh của Viên Mẫn từ từ lui ra, Lương Tam xua xua tay, hỏa thương trong tường cũng thu về.
Chỉ là hai người vẫn đứng cách nhau năm bước nhìn chằm chằm, không ai nhường ai.
Không bao lâu sau có hoạn quan áo đen cầm phất trần đi vào nội viện, rất nhanh đi ra, thì thầm bên tai Viên Mẫn:” Đúng là nội quyến Tần vương.”
Viên Mẫn lấy làm lạ, tên này vào đó thậm chí chưa đủ thời gian uống ngụm trà cơ mà:” Sao ngươi biết được?”
Hoạn quan cười thần bí:” Cha gia biết là biết, nếu như Tần vương, thế tử vương không tới, nguyên văn xưởng công là ... Rút lui đi.”
Viên Mẫn không cam lòng:” Bọn họ có hỏa súng ...”
“ Cha gia chỉ truyền lời thôi.”
“ Công công nói phải.”
Tiện hoạn quan đi rồi, Viên Mẫn giải tán Cẩm Y Vệ, một mình ngồi ở đại sản, sai chủ khách sạn mang lên một ấm trà, tự rót tự uống, chẳng hề có ý rời đi.
Lương Tam không chịu kém cạnh, sai chủ khách sạn mang lên một bầu rượu, vài món nhắm, cũng ngồi ở đại sảnh nhâm nhi một mình.
Viên Mẫn nhai đỗ tương chắp tay:” Huynh đài trước giờ luôn chấp dịch ở Tần vương phủ à?”
Lương Tam uống một ngụm rượu:” Mỗ gia trước kia là hảo hán cướp của trên Chung Nam Sơn.”
“ Được, thống khoái.” Viên Mẫn nâng chén trà lên:” Xin hỏi đại danh của huynh đài?”
Lương Tam nâng chén rượu, uống cạn vỗ chén xuống bàn:” Mỗ gia Lương Tam, phỉ hiệu bị vương gia bỏ đi rồi.”
Viên Mẫn lại ném hạt đỗ tương nữa vào mồm nhai rôm rốp, tháo Tú xuân đao bên hông đặt lên bàn:” Sớm nhìn ra huynh đài không phải người trong công môn, Tần vương phủ cũng không dùng hán tử phóng túng như huynh, xem ra Quan Trung tặc khí hoành hành, ngay cả Tần vương phủ luôn chú trọng gia phong cũng chiêu mộ hảo hán như Lương huynh làm hộ viện.”
“ Chó trông nhà làm sao bì được sói hoang như các ngươi, ăn thịt người không nhả xương, chức vị ngươi không thấp, được thế tập ?”
“ Mỗ gia từ Liêu Đông về, sau khi gia phụ chết liền thay thế chức thiên hộ Cẩm Y vệ.”
Lương Tam nghe vậy nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, không tin: “ Ở Liêu Đông có thể nuôi chó da non thịt mềm như thế à?”
Viễn Mẫn cởi áo, lộ ra hai vết đao dài ở ngực:” Trận chiến ở Hỉ Phong Khẩu, mỗ gia giết bốn tên Kiến Nô, cái này do tên thứ tư để lại, hại mỗ nằm trên giường nửa năm trời, cứ tưởng cái mạng này mất rồi, nhờ trời thương vẫn đi lại được.”
Lương Tam cầm bầu rượu tới bàn Viên Mẫn rót một chén rượu:” Ta mời ngươi.”
Viên Mẫn giữ lấy bầu rượu:” Trước tiên ngươi nói cho rõ vụ cướp diêm thương có phải ngươi làm không?”
Lương Tam trừng mắt lên: “ Ngươi dám hoài nghi ta?”
“ Các ngươi xuất hiện đúng lúc, lại có nhiều điểm nghi vấn, mỗ mà không hỏi gì thì lơ là chức phận rồi, cứ hỏi rõ xong hẵng uống, như thế mới uống thống khoái được.”
“ Được, thẳng thắn lắm, đêm diêm thương bị cướp, mỗ gia cùng cô nương trong nhà đi tìm một lão bảo tử tên Hoa bà tử tính sổ, tri phủ Phan Đạt có thể làm chứng chỗ ta.”
Viên Mẫn gật đầu:” Chuyện này ta biết, vì sao?”
“ Chuyện này tốt nhất ngươi đừng quản, cô nương nhà ta trước khi vào vương phủ, cả nhà bị hại chết, vốn không biết, gần đây có người bắn tin cho, lần này đi Dương Châu là để đòi lại công bằng.” Lương Tam khẽ lắc đầu:
Viên Mẫn bấy giờ mới bỏ tay ra:” Chúng ta uống một chén.”
Thế là chẳng mấy chốc hai người vốn ở thế đối đầu lại chén qua chén lại uống thống khoái, làm đám Cẩm Y Vệ canh bên ngoài cùng người Vân thị đưa mặt nhìn nhau, không hiểu sao chuyện lại thành thế này.
Tiền Đa Đa nghe Vân Xuân bẩm báo lại tình hình bên ngoài than:” Thời buổi này đám lão tặc đều tu luyện thành tinh rồi.”
Vân Xuân cười toét miệng:” Sớm nói Tam thúc thông minh lắm mà.”
“ Nói là thông mình thì không hẳn, Tam thúc còn xa mới gọi là thông minh, đây là kinh nghiệm sống là sự từng trải, thứ này còn quý giá hơn thông minh nhiều.” Tiền Đa Đa đính chính lại:
“ Thế sao, vậy thì một ngày nào đó ta cũng sẽ như Tam thúc rồi.” Vân Xuân như nhìn thấy tia hi vọng cuối đường hầm tăm tối:
Hà Thường Thị ở bên nghe họ nói chuyện, rốt cuộc hiểu thân phận cô nương mình hầu hạ là sao, vốn bị đại danh Cẩm Y Vệ dọa mặt cắt không ra máu dần có huyết sắc.
….. ….
Phan Đạt lúc này bị treo lên cái giá gỗ, thân thể tò béo run rẩy kịch liệt, giờ ông ta hiểu rồi, xưởng công nhìn trúng gia tài của ông ta, chỉ mượn sự việc của Tần vương phủ ra tay mà thôi.
Trong lòng cực hận, nhưng không dám hận Tào Hóa Thuần, chỉ hận bản thân vì sao lại đem chuyền Tần vương phủ ra kể với một tên thái giám.
Tông thất và hoạn quan, nhất là thái giám Đông Xưởng, xưa nay là đại địch của tông thất, trước kia khi Đông Xưởng ngông nghênh, Cẩm Y Vệ ngang ngược, phiên vương thiên hạ ai ai cũng sợ ba phần.
Từ khi Ngụy Trung Hiền bị treo cổ chết, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng không ai dám kiêu ngạo nữa.
Lúc này vị trí giữa tông thất và hoạn quan đã đảo ngược.
Phan Đạt hắn thành vật hi sinh đầu tiên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất