Minh Thiên Hạ

Chương 092: Đạo lấy bỏ. (2)

Chương 092: Đạo lấy bỏ. (2)
Không biết từ khi nào Từ tiên sinh đã đứng bên cạnh Vân Chiêu:” Ngươi xem, đó là sự bất công lớn nhất trên đời, ngươi nên làm thế giới này trở nên công bằng.”
Vân Chiêu không tán đồng:” Theo học sinh biết, thế giới này chưa bao giờ có sự công bằng, từ khi nhân loại xuất hiện tới giờ đều thế, sau này con có thể giúp người lao động nhận được thứ xứng đáng với công sức đã là may mắn rất lớn rồi.”
“ Ngươi sai rồi, bậc đại hiền trước thời Tam Đại đã làm được.”
“ Tiên sinh nói tới Nghiêu Thuấn Vũ Thang ư? Học sinh thấy không đúng đâu, thời thượng cổ sở dĩ khiến hậu nhân chúng ta hiểu lầm là vì người ghi chép thôi, con người luôn căm ghét thời đại mình sống, cho nên tưởng tượng trước kia hoặc là sau này tốt hơn, nào có biết rằng thời thượng cổ mặc áo lá, da thú, cầm gậy gộc tranh giành thức ăn trong miệng dã thú thì lấy đâu ra được êm ấm như miêu tả, thuần túy là tưởng tượng. “ Vân Chiêu tiếp tục phản bác: “ Con chỉ tin vào một điều, tất cả phải dựa vào sự phấn đấu của bản thân, muốn ăn no đi làm ruộng, muốn mặc ấm thì dệt vải, muốn có căn nhà che mưa che gió thì phải đi đốt gạch ... Thế giới này lấy đâu ra chuyện không làm lại có ăn.”
“ Cho nên nếu quả thực trong tương lai học sinh có tiền đồ như tiên sinh nói, tuyệt đối không thành Thánh vương, mà sẽ trở thành cái roi sau mông bách tính.”
“ Học sinh sẽ lấy đi thứ thuộc về quốc gia, cũng sẽ để lại họ đủ đồ ăn no bụng, ai muốn nhiều hơn thì phải nỗ lực nhiều hơn, con muốn nhiều hơn cho nên con sẽ khiến họ phải nỗ lực nhiều hơn, kẻ lười biếng sẽ không có cái ăn.”
Từ tiên sinh giật mình thất sắc:” Ngươi muốn trở thành Tần Doanh Chính sao?”
“ Không nhất định, thế nhưng bản chất của đế vương là cướp đoạt, đế vương từ xưa tới nay, cho dù là người được xưng là hiền quân như Nghiêu Thuấn Vũ Thang hay bạo quân như Hạ Kiệt Thương Trụ đều không khác gì về bản chất.” Vân Chiêu mắt vẫn nhìn chằm chằm phía dưới, nhưng rất ít sự thương xót trong đó, gần như chỉ có lãnh đạm bàng quan:” Không thể vì Nghiêu Thuấn Vũ Thang cướp đoạt làm khéo léo hơn, ôn hòa hơn mà nói là họ tốt hơn Kiệt Trụ. Đương nhiên con sẽ nỗ lực học theo Nghiêu Thuấn Vũ Thang, dù sao đó là nhận thức chung của mọi người.”
Từ tiên sinh ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt nhưng tuyết rơi lác đác gần như chẳng có mấy, năm nay tuyết quá ít, mùa xuân làm sao mà đủ nước cầy cấy trồng trọt đây: | Đó là thứ mà ông trời đưa vào đầu ngươi sao?”
Vân Chiêu gật đầu.
Từ Nguyên thọ chỉ nạn dân dưới tường: “ Mẫu thân ngươi đang lấy lương thực ngươi chuẩn bị tranh đoạt thiên hạ chẩn tế nạn dân, sao ngươi không đi ngăn cản? Vì loại chuyện này một khi bắt đầu rồi sẽ không được dừng lại, nếu không nhà ngươi sẽ thành kẻ địch lớn nhất của nạn dân.”
Vân Chiêu mỉm cười: “ Học sinh thấy mẫu thân mình không làm sai gì hết, nếu con không thể giúp được những nạn dân này thì nói gì tới tranh đoạt thiên hạ.”
“ Vậy ngươi làm cách nào để cứu tế những nạn dân này, lương thực trong nhà ngươi cũng không nhiều đâu.”
“ Vân thị là cường đạo.”
“ Cường đạo đi cướp của bách tính, sau đó lại dùng lương thực của bách tính đi cứu tế bách tính à? “ Mặc dù lời của Từ tiên sinh có khó nghe, nhưng đã biểu đạt ý tứ một cách hoàn chỉnh:
Vân Chiêu thở dài: “ Đây là chuyện chẳng đặng đừng, số lượng lương thực là có hạn, con chỉ thay đổi người được ăn lương thực thôi. Thực ra con không thích làm cường đạo, nhưng cái thời buổi này không làm cường đạo thì sẽ bị người ta ức hiếp, cho nên đành phải làm cường đạo thôi.”
“ Những kẻ làm cường đạo khi nói về nguyên nhân mình làm cường đạo đều thích lấy cái cớ quan ép dân làm phản, nhưng mà không hẳn, vi như Vân thị, chẳng phải là do quan viên bức ép, mà do có toan tính khác. Trước kia, kẻ tham ăn lười làm thành cường đạo nhiều hơn do quan ép dân phản.”
“ Cho nên bây giờ rất khó nói, học sinh muốn diệt trừ đám cường đạo cũ, thay hết bằng nông phu bị ép làm phản, như thế đội ngũ sẽ dễ dẫn dắt hơn, tiên sinh thấy sao?”
Từ tiên sinh khép mắt lại như không đành lòng nhìn thảm cảnh nhân gian sắp tới: “ Nếu đã thế mục tiêu của ngươi là Long Bào Thủy ở Hoa Huyện, hay Hám Phá Thiên ở Tạc Thủy?”
Vân Chiêu đã có cân nhắc của mình: “ Hám Phá Thiên nhiều lương thảo, như vậy không dễ phá, Long Bảo Thủy là huynh đệ kết bái của Bành hòa thượng, là mục tiêu tốt.”
“ Ngươi định lừa giết hắn à?”
“ Vâng, Bành hòa thượng bị gian phu dâm phụ giết chết chiếm sơn trại, Nhị đương gia lòng bất bình muốn mời Long Bào Thủy nội ứng ngoại hợp giết gian phu dâm phụ, chuyện thành sẽ dâng tặng một nửa tài phú của Bành hòa thượng đáp tạ. Tiên sinh thấy kế hoạch này có lừa được hắn không?”
Từ tiên sinh cho hai tay vào ống tay áo, ông không muốn tham gia vào chuyện tanh máu này, song không còn cách nào khác:” Không đâu, chúng đều là cường đạo lâu năm, làm nhiều loại chuyện này rồi, hắn nhất định sẽ thăm dò kỹ càng mới ra tay, khi các ngươi giết Bành hòa thượng thủ đoạn quá vụng về, không lừa được kẻ thông minh.”
“ Tiên sinh quá lo rồi, theo học sinh thấy, đám đạo phỉ Quan Trung đều hơi ngốc, con dùng chiêu này với Vân Hổ, hắn mắc lừa ngay, sau lại thử với Vân Báo, Vân Giao, bọn họ đều mắc lừa. Ngay cả gian giảo như Vân Tiêu cũng do dự một hồi, vẫn thấy vụ mua bán này đáng làm, chỉ có Vân Mãnh cho rằng nên giết cả Nhị đương gia.” Vân Chiêu liên tục lắc đầu:” Ngay cả bằng vào thông minh tài trí của mấy vị thúc thúc học sinh mà cũng có thể giết Bành hòa thượng, con thấy dùng cách này giết Long Bào Thủy hẳn không có vấn đề gì.”
Từ tiên sinh vuốt râu chỉ bảo:” Ngươi thấy một mà chẳng thấy hai, đó là bởi vì Vân thị ngươi thiếu lương thực, chỉ cần có cơ hội lấy được lương thực, bọn họ đều mạo hiểm thử một phen. Cho nên ngươi nói bọn họ ngu xuẩn không thích hợp, chẳng qua là họ coi lương thực quý hơn mạng mà thôi. Con người ấy à, đôi khi không phải không biết là mình làm gì, mà bị hiện thực cưỡng ép, không thể không làm mà thôi.”
“ Vì thế ngươi chỉ cần che được linh giác được Long Bào Thủy khiến hắn biết là bẫy cũng nhảy vảo. Lão Tử nói: ‘Ngũ sắc làm cho người ta mờ mắt; ngũ âm làm cho người ta ù tai; ngũ vị làm cho người ta tê lưỡi; ruỗi ngựa săn bắn làm cho lòng người ta mê loạn; vàng bạc châu báu làm cho hành vi người ta đồi bại. Cho nên thánh nhân cầu no bụng mà không cầu vui mắt, bỏ cái này mà lựa cái kia.’ Con người luôn có nhược điểm, Long Bảo Thủy thích nhất là cái gì?”
“ Kịch ạ, trước kia hắn xuất thân đoàn kịch, thích nhất là mặc long bào hát khúc Quáng quáng tử, chỉ cần thôn xóm xung quanh có người diễn kịch là hắn nhất định sẽ tới xem, đôi khi hứng lên còn đích thân biểu diễn.” Vân Chiêu nói tới đó mắt sáng lên:” Tiên sinh, học sinh biết phải làm gì rồi.”
Từ tiên sinh liên tục lắc đầu:” Nghĩ tiếp xem, ngươi vẫn tính hấp tấp đó, ngươi giết Long Bào Thủy song lương thực không có nhiều, thậm chí ngươi không thể tàn nhẫn giết hết bộ hạ của Long Bào Thủy, dù ngươi giết chúng, vậy gia quyến chúng thì sao? Giả sử ngươi giết cả gia quyến, vậy thì ý nghĩa cứu vớt bách tính của ngươi nằm ở chỗ nào? Nếu ngươi không giết, những người ở trước mắt ngươi sẽ chết đói.”
“ Lúc này tốn công giải quyết Long Bào Thủy nhưng chẳng giúp được ngươi giải quyết khốn cảnh trước mắt, người ngươi thực sự cần đối phó là Hàm Phá Thiên của huyện Tạc Thủy, nơi đó năm ngoái được mùa, đó là nguyên nhân khiến Hám Phá Thiên thực lực cường hãn.”
“ Thời buổi này chỉ cần có lương thực là chiêu mộ được thêm nhân thủ, tới năm sau, Hám Phá Thiên vì lương thực mà càng thêm cường đại. Ngươi thấy nên đối phó với một kẻ đang trong thời kỳ tích lũy lực lượng dễ hơn hay là đối phó với kẻ thế lực đã thành dễ đối phó hơn.”
Câu trả lời hết sức rõ ràng, Vũ Ngôn gật đầu:” Đối phó với Hám Phá Thiên bây giờ sẽ tốt hơn.”
“ Vậy phải làm sao?”
“ Bành Hòa Thượng liên hợp với Long Bào Thụy cùng đối phó với Hám Phá Thiên.”



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất