Chương 091: Đạo lấy bỏ. (1)
Ngày cuối cùng của năm Sùng Trinh thứ 2, Vân Chiêu trịnh trọng gửi thiếp mời Từ tiên sinh, Phúc bá, Vân Mãnh, Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu ăn lẩu, không phải vì ăn Tất Niên, mà vì chúc mừng y đã trồng được đợt ớt đầu tiên.
Ớt đỏ rực được giã nát thêm vào hồi, hạt tiêu tận mười mấy loại gia vị, dùng mỡ nóng rưới lên, hương thơm ngào ngạt, sau đó đổ vào trong canh gà, chỉ thế thôi cũng làm Vân Chiêu lệ rơi ướt áo.
Rồi tỏi băm, rau thơm, hành cắt đều tăm tắp, thêm vào tương mè, đỗ đập bẹp cùng với con cừu béo giết tại chỗ, Vân Chiêu ăn một miếng, sau đó không nói thêm bất kỳ điều gì, cắm thẳng cái mặt vào nổi.
Tới khi đũa bị Vân Mãnh đánh bay y mới thu cái đầu khỏi trên nồi sắt.
“ Mẹ ngươi và các tỷ muội của ngươi đã có chưa?”
“ Chỗ họ có một nồi giống hệt rồi.”
Vân Chiêu vừa sơ hở một chút thì cái nồi lẩu bị người ta chiếm chỗ vây kín, nghe tiếng xì xụp liên hồi không khỏi tức giận, lần nữa muốn xông vào nhưng không thành công, thân thể nhỏ bé của nó không đấu lại đám cường đạo cao lớn khốn kiếp đang tưng bừng ăn cái nồi lẩu mà mình dày công chuẩn bị.
Đột nhiên cảm thấy có ai kéo áo mình, Vân Chiêu quay đầu, nhìn thấy Tiền Thiểu Thiểu, trong bát của nó có rất nhiều thịt cừu.
Vân Chiêu rất kinh ngạc, rồi phát hiện ra thịt cừu trong bát nó là trộm từ bát của đám Vân Mãnh.
Đồ trong bát của người khác, tất nhiên Vân Chiêu tất nhiên không ăn, Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu không ăn, nó lại chui xuống gầm bàn cắm đầu ăn, thi thoảng vươn tay ra lấy trộm thứ mà nó thích, đây là bản lĩnh mà nó luyện được ở thanh lâu.
Cả một con cừu chỉ một một tuần hương là không còn gì nữa, khi Vân Chiêu cuối cùng cũng chen vào được thì cái nồi lớn ngay cả canh cũng không còn.
Vân Chiêu phẫn nộ đập bát xuống đất vỡ tan tành, bọn cường đạo khốn kiếp dửng dưng, chỉ có Tiền Thiểu Thiểu gặp tai ương, bị mảnh vỡ làm đứt ngón tay.
Vân Mãnh rút một cọng rơm từ chổi, vừa xỉ răng vừa nói: “ Phúc bá, đây là lần tên tiểu tử đó bỏ công sức nhất, đúng không?”
Phúc bá gật đầu.
Từ tiên sinh húp hết ngụm canh cuối cùng trong bát, vỗ cái bụng no căng: “ Hơi giống với canh hổ lốn mà đám khổ lực ruộng muối đất Thục ăn, chỉ là thêm ớt, ha ha ha, không ngờ quả nho nhỏ ấy lại hữu dụng thế, uống một ngụm canh mà toàn thân nóng lên, trời lạnh thế này mà toàn thân mỗ đổ mồ hôi, là thứ tốt, khai xuân nhất định phải trồng thêm.”
Vân Báo cẩn thận uống ngụm rượu nhỏ, lương thực ít nên thứ này cũng rất hiếm: “ Trước kia ta cho rằng ăn cơm không sướng bằng uống rượu, thứ này khác, ăn cơm thực sự thoải mái hơn uống rượu.”
Từ tiên sinh cầm bát nước trà súc miệng, quay đầu nhổ lá trà đi: “ Chỉ là cách ăn uống này hơi thô tục một chút, có điều nhà các ngươi đều là tặc khấu, ăn món này rất hợp khẩu vị, vậy thị gọi là ‘khấu oa’ đi.”
Vân Chiêu khoanh tay hậm hực nói: “ Nó có tên rồi, là ‘hỏa oa’.”
Vân Mãnh gật gù: “ Hợp lý đấy, ăn thứ này vào miệng bốc hỏa, toàn thân toát mồ hôi, gọi hỏa oa phù hợp.”
Vân Chiêu cười lạnh không tốt đẹp gì: “ Ăn thứ này không chỉ bốc hỏa ở miệng, mai sẽ biết.”
Tiền Thiểu Thiểu rốt cuộc cũng từ dưới gầm bàn chui ra, gọi bà tử trong nhà, bê nồi sắt đi, thu dọn bàn, chỉ để lại trà nước và một cái lò than, nó lại bê tới rất nhiều đỗ rang và quả khô như hạch đào.
Từ tiên sinh biết đám người này sắp bàn việc, đứng dậy bảo Vân Chiêu: “ Mưu tính phải nhát gan, làm việc phải to gan. “ Nói rồi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.
Vân Mãnh đợi Từ tiên sinh đi xa rồi bốc một nắm đỗ rang, ném từng hạt vào mồm nhai rôm rốp:” Vương Đại Lương chiến tử rồi, 7000 quân của hắn tấn công huyện Tam Thủy, du kích tướng quân Cao Tòng Long bị giết chết, quan binh tổn thất hơn hai nghìn, nghe nói thu hoạch lớn lắm.”
Phúc bá thở dài:” Thu hoạch được bao nhiêu chứ? Vùng Duyên Tuy đâu phải chỗ giàu có gì, lấy đâu ra cho 7000 người ăn no, cuối cùng gặp họa vẫn là bách tính trong thành, ngươi coi bách tính ngoài thành cướp bóc của bách tính trong thành là thu hoạch lớn à?”
Vân Tiêu gật gù:” Đúng thế, cho dù có vét sạch huyện Tam Thủy đi chăng nữa cũng không thể so được với vụ mua bán A Trệ làm ở thành Tây An, đó mới là cừu béo thực sự.”
Vân Giao liên tục xoa hai tay:” Đúng thế, đúng thế, A Trệ, dù sao mùa đông chúng ta đều rảnh rỗi, cháu mau nghĩ cách, chúng ta lại vét một mẻ nữa.”
Vân Chiêu còn chưa hết bực mình, lạnh nhạt đáp:” Cùng một chuyện tuyệt đối không thể làm hai lần, nếu không sẽ để lộ manh mối. Lần trước quan phủ không tra ra chúng ta là vì chúng ta gặp may, không có sai sót gì, làm thêm lần nữa chưa chắc đã tốt số như thế.”
“ Hiện chuyện kinh doanh gói gia vị không tệ, đám chưởng quầy nghĩ ra cách dùng gia vị phao mô, thêm mỡ cừu, củ cải rắng, rau khô, nghe nói bán không tệ, mùa đông đi đường xa ai cũng thích làm một bát, giá lại rẻ, là thứ bán chạy hiếm có ở Tây An.”
“ Trong ngày tháng tiếp theo, trọng điểm nhà chúng ta là trồng hoa màu mới, còn mục tiêu các thúc là tiếp tục giương cờ hiệu của Bành hòa thượng, tiếp tục kiếm cho nhà chúng ta thêm cốc khẩu, đừng ai mong được nhàn nhã.”
Năm mới đã tới, nhưng cuộc sống của mọi người chẳng hề tốt hơn, người ở bình nguyên bắt đầu kéo lên núi.
Đây vốn là hiện tượng kỳ quái, trước kia luôn là những năm thiên tai đói kém người ở trên núi kéo xuống đồng bằng, tới thành thị lớn xin miếng ăn.
Giờ thì ngược lại.
Tần Lĩnh, ngọn núi thần từ thời cổ xưa đã che chở cho vô số người trong nước, lại lần nữa thể hiện lòng nhân từ của nó, tuyết trên núi cao tan chảy đổ xuống, để bình nguyên Quan Trung có cơ hội nghỉ ngơi lần cuối.
Càng tới gần Tần Lĩnh, bách tính được hưởng ân trạch của nó ngày một nhiều.
Vân gia trang tử vốn là một sơn thôn hẻo lánh, người sống ở bình nguyên vô cùng xa lạ với nó, nhưng bây giờ bên ngoài bức tường cao ngoài trang dần dần có nông phu tới kiếm việc làm.
Mùa đông giá rét thì làm gì có việc cho họ chứ?
Mới đầu Vân Nương thấy những người này đáng thương còn tiếp tế cho bọn họ ít lương thực, mặc dù chẳng phải là lương thực mới, nhưng mà no cái bụng thì không thành vấn đề.
Phúc bá ngăn cản mấy lần, Vân Nương không nghe.
Lúc mới đầu là do có phụ nhân bế đứa con thoi thóp nhìn nàng, nàng liền cho mẹ con họ bát cháo với cái bánh cứu mạng, sau nhìn thấy lão bà bà không răng cầu xin, nàng lại cho bát cháo cái bánh.
Rồi sau đó nữa bên ngoài bức tường cao bắc một nồi cháo.
Ngọn lửa đỏ sậm liếm đít nồi đen xì, vây quanh cái nồi lớn là từng cặp mắt đói khát.
Vân Chiêu đứng trên tường cao nhìn xuống, toàn bộ người Vân gia trang tử đều nhìn, nhìn một lúc trừ Vân Chiêu ra mọi người lần lượt trở về.
Sau đó Vân Chiêu nhìn thấy người trong trang vác lương thực trên lưng đi về phía hậu sơn, đoán chừng muốn giấu đi.
Dáng vẻ nạn dân quá đáng sợ, bọn họ gần như không còn ra con người nữa, giữa mùa đông lạnh trong núi, thậm chí cái áo tử tế giữ ấm cũng không có, nhưng ánh mắt chỉ nhắm vào cái nồi cháo phía trước.
(*) Phao mô là món đặc sản Thiểm Tây và là một món ăn đặc trưng ở Tây An, kiểu như canh thịt cừu, thả bánh mỳ vào làm súp ăn.