Chương 096: Gió nổi lên cuối buổi thanh bình.
Trong tấm Thiên hạ cung ứng đồ của Vân Chiêu thì toàn bộ sợi chỉ thêu trên đó bắt nguồn ở Giang Nam, mà điểm đến là đều ở Giang Bắc.
Hiện giờ Giang Bắc có thêm một sợi chỉ, đó là xuất phát từ huyện Lam Điền.
Trước kia Vân Chiêu luôn cho rằng phàm là đại sự thiên hạ cần cẩn thận, cẩn thận hơn nữa rồi mới định ra sách lược.
Giờ nhận ra, vỗ đầu một cái là có thể nói sằng nói bậy rồi.
Giang Nam, Giang Bắc một liền một thể, nếu như hoàng đế mà nghe những lời xúi bẩy của những kẻ kia, rút khỏi Giang Bắc, vậy Vân Chiêm dám lập tức xuất binh rời Quan Trung chiếm lấy thêm nhiều địa bàn.
Đó là điều chắc chắn.
Hồng Thừa Trù cứ như con quạ đen khổng lồ, mồm ông ta chẳng bao giờ nói ra được tin tức gì tốt lành.
Vân Chiêu biết chuyện rút khỏi Giang Bắc là không thể thành công, nhưng khi loại giọng điệu này phát ra, lòng quân đang tác chiến ở cửu biên, Liêu Đông khó tránh khỏi dao động, đồng thời cung ứng sẽ trở nên gian nan.
Mọi thứ đang dần xấu đi, hơn nữa chẳng có dấu hiệu gì là sẽ chuyển biến tốt lên.
Khi Vân Chiêu rời nhà Hồng Thừa Trù vừa vặn nhìn thấy đội nhân mã của Vương Thừa Ân rời Tây An về kinh, y đứng ở bên đường nhìn đội xe dài dằng dặc, tư vị khó nói lên lời.
Khi cự khấu Lý Định Quốc cướp của Minh Nguyệt lâu, quan phủ không toàn lực truy bắt, vãn hồi tổn thất mà lại thỉnh cầu Vương Thừa Ân rời Tây An.
Bọn họ cho rằng tên cự khấu Lý Định Quốc nếu như đã dám cướp bạc của Minh Nguyệt lâu, vậy thì cũng dám cướp bạc mà Vương Thừa Ân xét nhà Trương Vân Hán có được.
Toàn thể quan viên đưa tiễn Vương Thừa Ân như tiễn ôn thần.
Vân Chiêu biết, đám người này đang sợ hãi, hoảng loạn, lo lắng vì mình có chút tài sản sẽ thu hút loại phỉ tặc hung hãn như Lý Định Quốc tới Tây An.
Thà để Lý Định Quốc đắc ý chứ không dám truy cứu, nếu không sẽ bị hắn nhớ thù, đồng thời cầu khẩn hắn lấy của nhà khác đủ rồi mau mau xéo khỏi Tây An.
Cho nên ngoại trừ bức tranh vẽ Lý Định Quốc dán ở cổng thành bị một trận mưa lớn làm ướt, mực trở nên lem nhem thì họ không có hành động nào nữa.
Vân Chiêu đứng ở cổng thành rất lâu, bần thần nhìn tòa thành lịch sử lâu đời này, chợt thấy nó thật giống Đại Minh hiện giờ, đến từng viên gạch trên tường thành cũng phát ra cái vị già nua u ám.
Đó là khí tức phát ra từ người già sắp chết, đó là hơi thở cuối cùng mà con chó hoang phát ra khi rời bỏ nhân thế.
Đó càng là khí tức cây cối chết khô, mối mọt hoành hành.
Đó là khí tức đất phèn khắp nơi, thảo mộc mục nát.
Khí tức đó rút sức sống của y.
Thật may, ngoài thành là huyện Lam Điền.
Nông phu nách phấn chân kẹp cuộn vải mới mua cho thê nữ rảo bước về nhà đã cứu y.
Tiểu nương tử cõng con nhỏ đang cầm kẹo ngọt vừa ăn vừa cười khanh khách đã cứu y.
Tiểu thương đẩy xe hàng đầy ắp hạnh vàng ươm vào thành bán đã cứu y.
Còn có cả sĩ tử lưng đeo rương sách đi thơ thẩn bên đường va phải cụ già vội càng xin lỗi đã cứu y.
Thế rồi có ánh mặt trời chói mắt chiếu vào mắt Vân Chiêu, thì ra là cái đầu chọc lóc của Vân Dương phản chiếu ánh mặt trời, thứ cường đạo mặt mày bặm trợn không hợp khung cảnh này đúng là phá hoại cảm xúc, bực bội nói:” Chúng ta về thôi, ở nơi này chẳng thoải mái gì cả.”
Vân Dương nhìn thành Tây An nhộn nhịp chép miệng:” Về sớm vậy, ta thấy ở đây không tệ.”
Vân Chiêu trừng mắt với hắn:” Thiếu niên phải giới sắc.”
Vân Dương cười hăng hắc nhảy lên xe ngựa, chuẩn bị tự mình đánh xe, Vân Chiêu lại nhảy lên chiến mã của hắn, quất roi một cái, chiến mã hí dài phóng như bay trên quan đạo.
Chiến mã chạy rất nhanh, vó ngựa gấp gáp khiến người đi đường cuống cuồng né tránh, bình thường Vân Chiêu không làm thế, lúc này bất chấp rồi, vung roi liên hồi, hận không thể khiến chiến mã đưa mình bay lên.
Tới trước không phải là Vân Chiêu mà là Vân Dương, tên này mặc dù thân thể nặng nề, nhưng một khi cưỡi lên ngựa, không biết vì sao lại có thể phối hợp với chiến mã thành nhẹ như chim én.
Vân Dương giữ cương chiến mã của Vân Chiêu lại:” Tâm trạng không tốt hả, chúng ta đi bắn pháo, bắn vài phát xong ta đảm bảo ngươi tinh thần khoan khoái.” Rồi kéo chiến mã rẽ vào trường bắn ở hậu sơn.
Vân Dương nhồi thuốc súng, Vân Chiêu châm lửa, uỳnh một phát, Vân Chiêu bị tiếng pháo nổ làm hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì ngã.
Có điều tâm trạng xấu bị đại pháo đuổi đi rồi.
“ Chúng ta không nên sống thế này, nếu như ta thiếu đi một chút dã tâm, đám huynh đệ chúng ta có thể giống hồi nhỏ, buổi sáng tới học đường, chiều về ra sông bắt cá nghịch nước, đến tối cùng nhau đốt lửa chơi đùa ngắm sao, khi nhàn hạ tổ chức đội thám hiểm vào Tần Lĩnh tìm kiếm dã nhân trong truyền thuyết, không thì cùng Vân Quyển đi khắp nơi đào sơn dược cũng tốt.”
“ Thời buổi này không có chút dã tâm sống thế nào, để người ta dẫm đạp à?” Vân Dương bóp vai y:” Rốt cuộc có chuyện gì?”
“ Ta cảm giác chúng ta làm bao nhiêu, làm tốt thế nào, mọi thứ vẫn xấu đi.” Vân Chiêu lau khói súng trên mặt:” Biết hôm nay ta nghe được chuyện gì không, một đám vương bát đản kiến nghị hoàng đế bỏ kinh sư chạy tới Nam Kinh kiến lập đô thành mới, cả vùng đất Giang Bắc rộng lớn cùng bao nhiêu con dân cứ thế vứt đi.”
Vân Dương nổi giận:” Ta biết ngay mà, quan lại toàn lũ chó má thôi, hoàng đế nói thế nào?”
“ Hoàng đế không đồng ý.” Đó là điểm duy nhất Vân Chiêu tôn trọng Sùng Trinh đế, hắn không vứt bỏ giang sơn:
Vân Dương ngớ người: “ Hoàng đế không đồng ý chẳng phải xong rồi à, làm sao mà ngươi phải khó chịu?”
“ Ngươi không hiểu, đây là đạo lý gió nổi lên cuối thời thanh bình, một vương triều có cốt khí, có chí khí không bao giờ nói lên lời này, cho dù đánh tới một binh một tốt cuối cùng cũng dám chỉ mặt kẻ địch chửi mắng mới đúng.”
Trước kia không phải không có loại ngôn luận này, nhưng chỉ nói ở trường hợp phi chính thức, không như hiện giờ đưa cả lên triều nghị luận, Vân Chiêu cười khổ:” Ta sở dĩ chậm chạp không chịu ra tay là vì còn chút tôn trọng hoàng đế, dù trong hoàn cảnh gian nan khốn khó như thế, hắn vẫn không xưng thần, không cống nạp, không cắt đất, không hòa hiếu, thậm chí không thừa nhận Mãn Thanh, vẫn coi chúng là kẻ bất thần.”
“ Ta kính hắn vì rõ ràng hắn không phải hùng chủ trời sinh, dùng trí tuệ người bình thường của mình một lòng một dạ muốn giữ gìn bất kỳ tấc đất nào của quốc gia.”
“ Cho nên dù ta biết hắn sẽ thất bại, ta vẫn tôn kính hắn, ta đè nén dã tâm của mình, lựa chọn dùng phương thức ít tổn hại tới vương triều này nhất phát triển lực lượng của mình, cho hắn một cơ hội thay đổi thế giới ...”
Vân Dương vỗ vai y an ủi:” Giờ chúng ta đã làm rất tốt rồi, chưa công thành cướp đất như đám Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung đã là trọn tình trọn nghĩa rồi, không nên áy náy.”
“ Ừ, ta biết thế, nhưng trong lòng vẫn không sao thoải mái được.” Vân Chiêu thở hắt ra một hơi:” Những lời ta nói hôm nay đừng nói ra ngoài, nếu không ta cắt lưỡi ngươi.”
Vân Dương không hài lòng:” Sao không chặt đầu, trong kịch hay hô cái gì nhỉ, kéo ra chợ tây chặt đầu ...”
“ Cút!”
Vân Chiêu mang cái mặt đầy khói bụi về nhà, mấy gia đinh định nói gì nhưng bị cái mặt hầm hầm của y dọa lui hết, ai cũng biết thiếu gia bình thường hiền hòa lắm, nhưng khi tâm trạng xấu là bất chấp hết, tốt nhất tránh xa đến khi thiếu gia bình thường lại là ổn.
Cho nên Vân Chiêu chẳng biết gì, khi vào trung đình liền thấy Tôn Truyền Đình chắp tay sau lưng đứng ngoài thư phòng của y ngắm nhìn cây thạch lựu.
“ Sát khí thật nặng. “ Tôn Truyền Đình quay người lại hơi nhíu mày: