Minh Thiên Hạ

Chương 100: Thế là thành quan viên rồi sao. (2)

Chương 100: Thế là thành quan viên rồi sao. (2)

--------------------------
Vân Chiêu nhìn ngoài cửa sổ, năm nay mùa xuân có lẽ tới muộn, ngoài kia chỉ thấy một màu tuyết trắng phau phau, trên Ngọc Sơn vẫn là đoàn người bấp chấp khai hoang, gửi gắm mong đợi đang ngày một xa vời: “ Tháng sáu, đó là thành ý lớn nhất của Vân thị với đại nhân rồi.”
Hồng Thừa Trù nhũn người dựa vào lưng ghế, cảm giác sức lực thoát hết ra ngoài: “ Vân thị ngươi là nhà duy nhất cho bản quan thời hạn rõ ràng ... Nhưng mà người trong thành e là sẽ không thể đợi được tới tháng 6.”
“ Vân thị không thu gom tích trữ lương thực, điểm này cần phải nói rõ với đại nhân.”
“ Nhưng các ngươi không thiếu lương thực đúng không?”
“ Đó là vì năm vừa rồi Vân thị đã bỏ thu địa tô, một vụ lương thực chẳng làm cho ai giàu có hết, thế nhưng có thêm một miếng ăn, hương thân sẽ có thể vượt qua được năm này rồi, còn tích cực khuyến khích mọi người tăng gia sản xuất. “ Vân Chiêu cảm thán: “ Nay vì lương thực, mắt ai cũng đỏ ngầu rồi, đại nhân nghe nói chuyện ở Nguyệt Nha Sơn chứ?”
Hồng Thừa Trù ở bên kia bàn nghiêng người tới gần Vân Chiêu một chút, ánh mắt nhìn Vân Chiêu đầy hứng thú: “ Có nghe thấy, làm sao nào?”
Vân Chiêu buông một tiếng thở dài: “ Là do Vân thị tổ chức người làm đấy.”
Hồng Thừa Trù ồ một tiếng rồi chắp tay: “ Hương thân tổ chức đoàn luyện tiểu phí, thật đáng kính phục.”
“ Cái giá cũng không hề nhỏ, đại nhân lúc vào trang hẳn đã nhìn thấy những ngôi mộ mới ở dưới núi trọc, nơi đó chôn những 19 mạng người Vân thị, kết quả là gì, bao nhiêu lương thực đã thành tro bụi ...” Vân Chiêu lắc đầu không thôi:
Hồng Thừa Trù đã quen với chuyện đứa bé này dùng bộ dạng người lớn nói chuyện, tuy rất là hoạt kê, nhưng không ai dám xem nhẹ nó, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn:” Ta đã tới Nguyệt Nha Sơn trước khi tới Vân thị, lửa ở trên đó còn chưa tắt hẳn. Nay Vân thị đã thành đại hộ lớn nhất của huyện Lam Điền, lại là lương trưởng, vậy ta cứ Vân thị ngươi mà đòi lương thực.”
“ Đó là chuyện của huyện lệnh đại nhân, không liên quan gì tới Vân thị, năm nay Vân thị đã nộp thuế đầy đủ rồi, đại nhân đừng được nước lấn tới.” Giọng Vân Chiêu trở nên cứng rắn, không khách khí như trước đó nữa:
“ Huyện lệnh Lam Điền bị người ta chặt đầu thị chúng rồi, giờ không có huyện lệnh.”
“ Dù là thế vẫn còn huyện thừa, chủ bạ, điền lại, nào tới lượt Vân thị ra mặt.”
“ Huyện thừa đã cáo lão, chủ bạ không rõ tung tích, điền lại bị đao khách giết, nha môn huyện Lam Điền giờ có cũng như không rồi.”
“ Nếu đã thế thì quan trên cứ phái thêm quan lại tới là được, ta nghe nói quan viên đợi bổ nhiệm tới xanh mắt nhiều lắm mà.”
Hồng Thừa Trù lúc này mới thong thả uống một ngụm trà, còn nhàn nhã ăn miếng bánh do Vân thị đặc chế, gật đầu liên hồi:” Trà thanh thanh, có phong thái quân tử, nhưng món bánh này lại mùi vị bách chuyển thiên hồi, cứ nhai kỹ một lần lại cảm thụ thêm một ý vị khác, đây là thủ pháp phương nam mới có, còn mang vị phong trần nữa. Chà, lợn rừng tinh, ngươi còn nhỏ mà đã nuôi ‘ngựa gầy Dương Châu’ rồi à?”
Vân Chiêu miệng co giật:” Đại nhân có gì cứ nói thẳng đi, ta còn nhỏ học cạn, không hiểu ý ngài đâu.”
Hồng Thừa Trù cười lớn nhìn Vân Chiêu chằm chằm:” Ngươi làm huyện lệnh thế nào? Không phải hay sao, huyện lệnh tám tuổi quàn lý địa phương khiến cho chu vi trăm dặm người thấy đồ rơi không nhặt, đêm đêm không cần đóng cửa, binh đông lương đủ, há chẳng phải thành giai thoại đẹp.”
Vân Chiêu mắt tròn mắt dẹt, có thứ chuyện hoang đường như vậy nữa à? Chỉ bản thân: “ Đại nhân bảo ta làm huyện lệnh á?”
“ Có gì mà không thể, mỗ cũng thăng chức rồi, biết chưa? “ Hồng Thừa Trù tủm tỉm cười:
Vân Chiêu lắc đầu.
“ Hiện ta là Thiểm Tây bố chính sứ, an phủ sứ, Vân thị ngươi đời đời trâm anh thế phiệt, tổ tiên vì Đại Minh chinh đông phạt tây, lập nên công lao hiển hách. Nay Vân thị lại có kỳ tài xuất thế, tám tuổi thôi mà đã có phương sách tốt cứu vớt một vùng Quan Trung, gương sáng sớm truyền xa trăm dặm. “ Hồng Thừa Trù ra sức cổ động: “ Mỗ thân là bố chính sứ mừng không sao kể siết, chuyên môn tìm học chính Tôn Thành Lâm, lấy danh nghĩa học chính phủ Tây An, tiến cử ngươi làm giám sinh quốc tử giám Nam Kinh, đợi lớn lên vào Thái học đọc sách, giờ ngươi lấy danh nghĩa giám sinh thay mặt tri huyện Lam Điền, danh chính ngôn thuận, ý ngươi thế nào?”
Vân Chiêu buồn bực nhìn trò dụ dỗ trẻ lên ba của ông ta: “ Thấy đồ rơi không nhặt, đêm đêm không cần đóng cửa, đã đành đi, binh đông lương đủ là sao? Còn nữa ta có phương sách tốt cứu vớt một vùng khi nào?”
Hồng Thừa Trù thong thả ăn bánh nướng, vừa ăn vừa nói: “ Bằng vào chuyện nhà ngươi có thể công phá Nguyệt Nha Sơn, khiến tặc khấu cùng đường tự thiêu, bình định huyện Lam Điền sẽ không thành vấn đề, nói một câu binh đông tướng đủ đâu quá.”
“ Còn về phần cứu vớt Quan Trung thối nát, chỉ cần ngươi quản lý tốt huyện Lam Điền, mỗ tất nhiên sẽ giúp ngươi làm ra phương sách trị quốc tốt, phương diện này ngươi không cần phải lo, tiên sinh ngươi đã dạy được ngươi thành thần đồng, lớn lên ắt sẽ thành tuấn kiệt một đời.”
“ Bây giờ Quan Trung phỉ loạn khắp nơi, bất kể là ai, chỉ cần bình định một phương, khiến nơi đó yên ổn, mỗ dám dâng tấu xin quan xin tước cho người đó.”
“ Còn có thể như thế nữa à?” Vân Chiêu mắt muốn lồi ra, với kinh nghiệm công vụ viên của y mà xét, thế này khác nào quốc gia đang đầu hàng cường đạo?
Tội phạm trốn vào thâm sơn cùng cốc, huy động toàn dân thêm vào lực lượng vũ trang lật từng tất đất từng ngọn cỏ cũng phải tìm ra.
Kết quả cuối cùng của tội phạm phải là trói lên giường bệnh tiêm thuốc độc, không thì bị người ta bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong, làm gì có chuyện hay như thế?
Nhưng mà nghĩ thì cũng có lý lắm, đem so với đám tặc khấu, biểu hiện của Vân thị bề ngoài đúng là một hương thân thời thái bình.
“ Ta phải cho ông bao nhiêu lương thực?” Vân Chiêu nơm nớp hỏi, không thể có chuyện tốt miễn phí như thế được:
“ 500 thạch lương thực, thế này không phải là mỗ bắt chẹt ngươi, mà là giá để kiếm một vị trí giám sinh đấy, không tin ngươi cứ đi hỏi tiên sinh ngươi.” Hồng Thừa Trù nhàn nhã uống trà, điệu bộ có vẻ như chẳng lo Vân Chiêu không chịu nhận lời:
Lão này nắm được điểm yếu nào của Vân thị rồi hay sao, nói ra không phải là không thể, nhưng mà Vân thị làm quá nhiều chuyện đại nghịch bất đạo rồi, Vân Chiêu không đoán ra chuyện gì bị lộ.
Đang lo lắng thì Tiền Đa Đa đi vào, nhún mình thi lễ, giọng rất êm ái, vừa đủ nghe:” Khởi bẩm đại nhân, phu nhân nhà nô tỳ đã chuẩn bị xong 500 thạch lương thực mà đại nhân cần, mặc dù thời gian gấp gáp không chuẩn bị đủ lúa mạch, nhưng kê và cao lương cũng chỉ có ba thành thôi.”
“ Ha ha ha.” Hồng Thừa Trù cười vang lấy khăn tay lau vụn bánh, chỉ Tiền Đa Đa nói với Vân Chiêu còn đang thộn mặt:” Không tệ, đúng là ngựa gầy Dương Châu, lợn rừng tinh, ngươi có nhãn quan lắm.”
Nói rồi đứng dậy ngây cười vang đi ra ngoài kiểm tra lương thực, không lâu sau Tiền Đa Đa uyển chuyển đi vào lần lượt đặt trên bàn trước mặt Vân Chiêu thư ủy nhiệm huyện lệnh, chính ấn huyện Lam Điền, văn thư công bố giám sinh quốc tử giám Nam Kinh, cùng ba văn thư trống giành cho huyện thừa, chủ bạ, điền lại.
500 thạch lương thực chất lên trên 60 cái xe lớn, do Vân Hổ hưng phấn đích thân áp tải tới Tây An.
Bốn phía huyên náo, chẳng rõ ai đang nói chỉ, chỉ có Vân Chiêu đầu óc vẫn ù ù, y không sao thích ứng nổi mình thoáng chốc đã từ cường đạo biến thành quan viên ....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất