Chương 101: Gia thiên hạ. (1)
Mười lăm ngày trước, tiên sinh của y vì đại kế thiên hạ của y mà muốn y học thuộc Long Trung đối sách của Gia Cát Lượng, năm ngày trước thôi mấy vị thúc thúc của y giật dây hai thế lực cường đạo đánh nhau, sau đó giết cả hai rồi làm một mồi lửa xóa sạch dấu vết, đám huynh đệ của y mâng miệt mài thao luyện kỵ binh tới rách da rách thịt, cả Vân thị đang tưng bừng sự nghiệp tạo phản thì đùng một cái … y thành quan viên Đại Minh.
Nói ra thì rất là ăn hại, Vân Chiêu sắp rơi nước mắt rồi.
Chủ yếu là vì tư tưởng kiếp trước của y giở quẻ, không ai biết rằng y ao ước trở thành một huyện trưởng, chấp chính một vùng thế nào ... Tiếc rằng cho tới chết, y vẫn còn cách ước mơ đó xa vời vợi.
Giờ đây cơ hội tới, y thành huyện lệnh rồi!
Trước kia y từng đêm đêm mơ tưởng, cho dù là một cái huyện xa nhất, nghèo nhất, y cũng có lòng tin làm tốt chức chuyện trưởng.
Giờ, ông trời đã chiều lòng y, thỏa mãn nguyện vọng của y ngoài mong đợi, không những là lâm nguy giao trọng trách, còn là thăng tiến siêu phá cách.
Khiến ảo tưởng của y thỏa mãn tới không thể thỏa mãn hơn nữa.
Khi y sắp sinh ra lòng biết ơn với Sùng Trinh hoàng đế thì vô ý nhìn thấy đám trẻ con đói rách nhếch nhác mình vừa mua về được tiên sinh dẫn qua cửa, thế là tâm tư đó tan biến sạch.
Vân Mãnh vừa đi vừa vuốt râu, bước chân khệnh khạng, ngực ưỡn lên, đã đi qua đi lại trước mắt Vân Chiêu tới ba lượt, thấy y vẫn không nói gì mới hắng giọng hỏi: “ Chất nhi, cháu thấy Mãnh thúc có phù hợp với chức huyện thừa không?”
Vân Chiêu suýt ngã ngửa, bao sao tự nhiên hắn đi như tật nguyền, mắt trố ra: “ Mãnh thúc, thúc muốn làm quan à?”
Phản ứng của y làm Vân Mãnh hơi xấu hổ một chút: “ Thì so với quan viên, đại cường đạo chẳng là cái rắm gì, người ta kiếm nhiều hơn chúng ta bao nhiêu, chúng ta làm cường đạo chẳng phải vì thế sao?”
“ Vấn đề là cháu không muốn cướp miếng cơm từ miệng bách tính cùng khổ. “ Vân Chiêu bất lực nói:
“ Vậy thì làm quan còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Vân Mãnh cụt hứng:” Không làm cho rồi.”
“ Vẫn phải làm, chúng ta mà từ chối là bị cho vào danh sách đen ngay … không phải không có cách, nhân cơ hội làm quan này, danh chính ngôn thuận thống nhất Lam Điền, tích trữ lực lượng … “ Vân Chiêu hai tay ôm đầu ép toàn bộ tế bào não phải hoạt động hết công suất: “ Í, đúng rồi, có thể làm thế ….”
Vân Mãnh khấp khởi hi vọng: “ Ý cháu là, chúng ta vẫn làm quan à? Làm thế nào?”
Vân Chiêu gật mạnh đầu, ý tưởng trong đầu ngày càng rõ ràng: “ Thúc cứ đem cả huyện Lam Điền này thành Vân gia trang tử là xong.”
“ Có lý.” Vân Mãnh gãi cằm càng lúc càng mạnh, cuối cùng vỗ đùi đánh đét:” Cách này hay lắm, cách này hay lắm, huyện Lam Điền nếu đã là nhà của chúng ta, vậy kiếm tiền từ bách tính khác nào tham ô chính tiền nhà mình? Bát nạt người nhà mình? Thế là không được, ta phải đi cảnh cáo bọn nhãi kia, kẻ nào dám họa hại người nhà mình, lão tử sẽ ngâm vào ao nước nóng ba ngày ba đêm.”
Nhìn Vân Mãnh hớn hở bỏ đi, Vân Chiêu lắc đầu, đi ra khỏi phòng, ai nấy đều vui như Tết, cười đến tận mang tai, đi một vòng, chợt bắt gặp Phúc bá đang ngồi trước hầm ngầm hút thuốc, cười một mình như lão ngốc, tò mò:” Sao mọi người ai cũng vui như thế?”
Phúc bá phả ra làm khói:” Thiếu gia, gia nghiệp hưng thịnh, lão nô làm sao không vui cho được. Huyện Lam Điền có một vạn hai nghìn tám trăm bảy mươi bảy hộ đều thuộc sự quản hạt của Vân thị ta, thiếu gia, đây chính là quyền lực của vạn hộ hầu mới có đấy.”
Tư tưởng ăn sâu vào đầu óc nghìn năm thật đáng sợ, Vân Chiêu xua tay:“ Trước tiên cứ phải qua được thiên tai đói kém đã rồi hẵng tính.”
“ Thiên tai rồi sẽ qua, sáu năm rồi, mọi người đều đã quen, thêm vào chúng ta dựa lưng vào Tần Lĩnh, có rừng núi vạn dặm kiếm cái ăn, tóm lại không chết đói được, thiếu gia, chỉ cần Vân thị chúng ta chặn được đám đạo phỉ ở ngoài huyện Lam Điền thì thế nào cũng có cách.”
“ Hơn nữa Vân thị có thể tới huyện khác tiễu phỉ, cường đạo huyện khác lại không dám tới huyện ta làm ăn, cứ bên tăng bên giảm như thế, ổn định một huyện là có thể làm được.”
“ Vân thị ta nghìn năm qua sinh sôi nảy nở trên mảnh đất này, con cháu phân tán khắp mọi nơi, trước kia nơi mà đám quan lão gia không dám quản, cũng không quản nổi, với Vân thị không thành vấn đề.”
“ Tới lúc đó lão nô triệu tập đại hộ trong huyện, chỉ cần mỗi nhà mỗi hộ góp ít lương thực, mọi người sẽ vượt qua được thôi, nếu kẻ nào không có mắt ... Hừ hừ ...”
Vân Chiêu không nghe lọt tai nữa, đến cả Phúc bá cũng phấn khích thế này thì không hi vọng người khác có mấy lý trí nữa rồi.
Vừa đi được mấy bước đi hai tên ngốc Vân Giáp, Vân Ất quỳ sụp xuống trước mặt:” Huyện lão gia, tiểu nhân oan quá, Vân Bính, Vân Đinh ăn vụng rồi đổ cho bọn tiểu nhân …”
“ Cút, cút hết đi ….” Ta mới tám tuổi đầu, đã gọi ta là “lão”, rủa ta chết sớm à, Vân Chiêu nhìn ngang ngó dọc, Tiền Thiểu Thiểu hiểu ý đưa cho y cái gậy, thế là đuổi đánh hai tên ngốc khắp sân:
Thở phì phò về tới hậu viện, quả nhiên thấy mẹ đang cùng đám bà tử, nha hoàn, tỷ muội ngắm nghía quan phục cỡ nhỏ mà Hồng Thừa Trù mang tới, thảo luận sửa chộ nọ, chỉnh chỗ kia.
“ Mẹ … “ Vân Chiêu vừa mới xuất hiện, tức thì bị kéo tuột vào phòng, sau đó một đống tay chân sàm sỡ trên người y, đem quan phục mặc vào.
Tuy nói là cỡ nhỏ, vẫn gói kín Vân Chiêu.
Đại Minh chia huyện làm ba cấp, lương dưới 10 vạn thạch là thượng huyện, tri huyện tòng lục phẩm; dưới sáu vạn thạch là trung huyện, tri huyện chính thất phẩm; dưới ba vạn thạch là hạ huyện, tri huyện là tòng thất phẩm.
Huyện Lam Điền là trung huyện, huyện lệnh chính thất phẩm, thường phục nho bào màu xanh, trên thêu khê xích (vịt), mũ ô sa, cánh dài một tấc, phối với khăn vít đầu.
Những thứ này trước khi Hồng Thừa Trù vào Vân gia đã sai người giao Vân Phúc, rồi Vân Phúc giao hậu trạch sửa lại.
Vân Chiêu có thể tưởng tượng ra được, mẹ từ khi nhận được thứ này thì đầu óc không còn vận chuyển nữa, chỉ còn duy nhất cảnh nhi tử mặc quan phục ngồi trên chính đường.
Ở triều Minh, chỉ có người xuất thân tiên sĩ mới có thể thực sự chao chức huyện lệnh chính đường.
Nhi tử mới tám tuổi thôi, vậy mà đã thành giám sinh quốc tử giám nam kinh, huyện lệnh chính thất phẩm, với mẹ mà nói đây là chuyện vui bằng trời.
Đừng nói Hồng Thừa Trù chỉ đòi 500 thạch lương, dù ông ta đòi nghìn gánh, vạn gánh, chỉ cần mẹ có là sẽ cho hết.
Có chỗ dựa này cho nên Hồng Thừa Trù mới tự tin như thế trước mặt Vân Chiêu.
Hơn nữa, Vân Chiêu cực kỳ hoài nghi Hồng Thừa Trù thả dây dài bắt cá lớn, mà Vân thị rất có khả năng chính là con cá lớn.
Chỉ là mồi câu quá thơm, Hồng Thừa Trù bỏ vốn quá lớn, Vân Chiêu quyết định cứ đớp mồi đã rồi tính sau, nếu mà khổng ổn thì cùng lắm vẫn làm cường đạo là được, dù sao trên lịch sử thì Thiểm Tây từ giờ về sau chẳng thể tốt lên được.
Vân Chiêu bị đặt ngồi xuống ghế, sau đó có hai tỷ tỷ của y bê cái bàn tới trước mặt, còn chưa hiểu gì thì mẹ đưa cho một miếng gỗ, thộn ra một lúc nhìn ánh mắt đầy chờ mong của mẹ mơ hồ đoán ra, cực kỳ miễn cưỡng đập một phát xuống bàn, tiếng hô của đứa bé tám tuổi chả có tí uy thế nào: “ Thăng đường.”
Chi thế thôi mà mẹ và đám tỷ muội khóc tu tu, Tiền Đa Đa đứng từ xa hai mắt long lanh nhìn y như nhìn đĩnh kim nguyên bảo lớn …
Thế này không muốn làm cũng không được nữa rồi.