Chương 105: Tương kế tựu kế. (3)
Đây là nỗi đau của Vân Chiêu, sắc mặt ảm đạm chỉ khoai tây: “ Thứ này chỉ chưa tới 200 cân giống, khoai lang nhiều hơn một chút, cũng chưa tới 300 cân, ngọc mễ càng ít hơn, chưa tới 200 cân, miễn cưỡng trồng được 50 mẫu, đấy là trồng từng hạt giống, nếu như dựa theo cách trồng hai hạt giống, phải giảm một nửa.”
Hồng Thừa Trù lại gõ bàn rồi, lần này tần suất còn cao hơn: “ Ta sẽ dâng thư lên Bắc Kinh đem toàn bộ giống cho ngươi, ngươi có chắc trồng ra được không? “ Chưa nói hết đã nóng lòng phất tay: “ Không, bất kể được hay không cũng phải thử.”
Bụng Vân Chiêu đúng lúc này kêu ùng ục, xoa cái bụng tròn nói: “ Hạ quan còn chưa ăn tối, miệng cũng khát, đại nhân còn chưa pha trà.”
Cái mặt sắt của Hồng Thừa Trù tối sầm: “ Trẻ con uống trà cái gì, người đâu, cho một cốc nước sôi, làm bát mỳ, không cần nhiều, hai đi, cho ta một bát.”
Trong nhà Hồng Thừa Trù chấp hành quân pháp, cho nên trong thời gian ngắn, hai bát mỳ đã được đưa lên.
Mỳ không, tức là nước sôi với mỳ, Vân Chiêu ăn một miếng nhíu mày, nhạt thếch.
Hồng Thừa Trù nổi giận:” Thứ này mà ngươi còn dám chê à, có biết hôm nay trong thành Tây An có hơn 30 người chết đói không?”
Vân Chiêu vội vàng cúi mặt ăn mỳ, không dám chê bai gì cả.
Vừa ăn Vân Chiêu vừa len lén đưa mắt nhìn con người cực kỳ phức tạp này ... Y thật không sao tin được con người quật cường, một lòng phụng sự Đại Minh này về sau lại đầu hàng Mãn Thanh, ra sức trấn áp lực lượng phản Thanh, có lẽ mỗi người chỉ có tính giai đoạn, chưa đậy nắp quan tài lại chưa đánh giá được.
Hồng Thừa Trù ăn mì xùn xụt, nghe tiếng ông ta ăn mà cứ ngỡ là đang ăn cao lương mỹ vị gì chứ không phải là bát mì nấu nước sôi, cũng có cái lợi là kích thích khẩu vị người ăn cùng.
Chỉ là ông ta ăn rất nhanh, ăn xong đột ngột hỏi một câu khiến người ta tiêu hóa không tốt:” Ngươi giải thích cho ta nguyên nhân cái chết của đạo phỉ Nhất Chích Nhĩ và Bành hòa thượng của Lam Điền.”
Đối diện với ánh mắt như chứa điện ấy, Vân Chiêu tê cả da đầu, nhưng khẳng định chắc nịch:” Đó là vì trừ hại cho dân.”
Hồng Thừa Trù cười nhạt:” Hay cho câu trừ hại cho dân, nếu vậy thị đám Thánh Thế Vương, Qua Bối Vương, Nhất Sí Phi, Trần Thiên Vương ở một dải Thương Châu, Lạc Nam, phải chăng Vân thị ngươi cũng nên vì dân trừ hại, để phía nam Quan Trung được yên ổn hay không?”
Bốn tên đó toàn hàng cự khấu thành danh đã lâu, lực lượng tên nào tên nấy hơn Vân thị xa, chưa kể không giống đám phỉ tặc khác, chúng lại còn liên kết với nhau, Vân Chiêu thật thà chắp tay:” Chuyện này nằm ngoài năng lực của Vân thị.”
Hồng Thừa Trù húp hết bát canh mì, nhìn Vân Chiêu giọng đầy thâm ý:” Nếu biết đó là chuyện các ngươi không làm được, vậy thì ngoan ngoãn mà làm ruộng cho tốt. Phải nói rằng ngươi tìm được điểm yếu của ta, đột phá phòng tuyến của ta từ lương thực.”
“ Tiên sinh của ngươi đúng là cao minh, ông ta đã nhìn thấu mưu kế của ta, lần này phong quan, đúng là sự thăm dò của ta. Mùa thu năm nay, đại quân của triều đình sẽ tụ hội ở Thiểm Tây, chuẩn bị đánh một hồi trống dẹp sạch loạn tặc.”
“ Nhìn thấu cũng không sao, chẳng phải chỉ mỗi mình nhà ngươi nhìn thấu, nhưng tới lúc này, dám tới Tây An bái kiến quan trên lo lót quan hệ thì chỉ có một mình Vân thị ngươi thôi.”
“ Rất tốt, điều này chứng tỏ Vân thị ngươi không có ý đồ làm phản, muốn sống yên ổn, người như Vân thị ngươi, bản quan chiêu hàng mới có ý nghĩa, không giống đám tặc nhân Lưu Hạc, hôm nay thấy tình thế không ổn thì hàng, mai quân đội đi là lại phản, lặp đi lặp lãi mãi không hết.”
“ Ai ai cũng nói Đại Minh đã cùng đường rồi, có bản quan ở đây, sẽ không để cục diện đó xảy ra, kẻ nào dám phản Đại Minh ta ... Chém!”
Vân Chiêu thấy bát của Hồng Thừa Trù sạch hơn cả chó liếm, vội vàng húp sạch sẽ nước mì trong bát mình, đặt bát xuống, cửa ải đầu tiên qua rồi, chỉ là nhìn bộ dạng đằng đằng sát khí một lòng trừ phản tặc vì nước của ông ta, không nhịn được hỏi :” Đại nhân chém kẻ bất thần trong thiên hạ, nếu đại nhân làm phản, vậy ai chém ngài đây?”
Hồng Thừa Trù ngửa mặt cười vang, khiến cả bụi trên xà nhà cũng muốn rơi cả xuống, phất tay dí mặt tới sát mặt Vân Chiêu cười gằn: “ Ngươi chém ta, được không?”
Vân Chiêu cười toét miệng: “ Được, chúng ta giao hẹn như thế.”
Hồng Thừa Trù chỉ coi là lời trẻ con không quá để trong lòng, không tán gẫu với Vân Chiêu nữa, cầm mấy loại lương thực lên xem thật kỹ, trầm ngâm hồi lâu tiếc tài nói: “ Ngươi còn quá nhỏ, sớm lăn lộn quan trường không tốt, sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của ngươi.”
“ Đợi hạ quan trồng thành công những thứ này sẽ tới quốc tử giám đọc sách, tới khi đó nhờ đại nhân tìm một vị quan tốt tới quản lý huyện Lam Điền. “ Vân Chiêu chân thành nói:
“ Không, ngươi không thể tới quốc tử giám học, nếu không ngươi sẽ bị đám người đọc sách dạy hư, Kim Lăng là chốn trăng hoa, là ổ ôn nhu, là mồ chôn anh hùng, ngươi là đứa nhỏ thông tuệ, hiếm có nhất là người muốn làm việc thật sự, không phù phiếm.”
“ Nếu ngươi đi Kim Lăng, chưa tới ba năm sẽ có người chiêu lãm, không tới mười năm ngươi sẽ được quan cao tước dày, cưỡi tuấn mã.”
“ Đất Kim Lăng phồn hoa, rất nhiều người cầu hiền như khát nước, bọn họ sẽ không bỏ qua bất kỳ một người có tài hoa nào. Thế nhưng bọn họ không tuyển tài vì nước, mà chỉ một lòng vì mình, nếu ngươi tới Kim Lăng thì thật đáng tiếc.” Hồng Thừa Trù càng nói càng thương cảm, nam nhân lúc nào cũng như khối sắt này, không ngờ cũng có lúc sa sút, tựa hồ cảm nhận được một mình mình không thể xoay chuyển được càn khôn:
Thế nhưng chỉ trong tích tắc, đôi mắt lại sáng quắc như nhìn thấu lòng người chiếu vào Vân Chiêu:” Ngươi không còn mộng tưởng nào nữa sao?”
Vân Chiêu ưỡn thẳng lưng đáp:” Có!”
“ Nói xem nào.”
“ Tiểu tử muốn học Ban Siêu, suất lĩnh bách kỵ giết khỏi Hổ Khẩu, tung hoành thảo nguyên.”
“ Hay, đây mới là hùng tâm tráng chí mà nhi lang nên có, hay, hay!”
Hồng Thừa Trù vỗ bàn khen hay liên hồi, còn quát bảo quản gia đứng bên đợi hầu hạ:” Mang rượu tới, câu này đáng cho mỗ hôm nay phá giới.”
Quản gia chưa bao giờ thấy đại nhân nhà mình kích động như thế, vội vàng đi lấy một vò rượu nhỏ, Hồng Thừ Trù phá lớp si bên trên, vừa rót rượu vào bát Vân Chiêu vừa nói:” Chỉ cần mỗ còn ở cửu biên, nếu một ngày ngươi lên thảo nguyên bị người ta giết cho không đường để chạy, cứ tới trong quân của ta, dù ngươi thắng hay thua, chỉ cần ngươi làm, sẽ mãi mãi là khách quý ở nhà ta.”
Vân Chiêu hào sảng nâng bát lên cụng với Hồng Thừa Trù, uống ừng ực hết sạch, úp bát xuống:” Ngài đợi ta, chúng ta tái ngộ ở cửu biên.”
Nói thì rất uy phong, chỉ là quên mất thân thể này còn nhỏ, vừa dứt lời miệng phun thành vòi, sau đó ọe một tiếng to, nôn sạch ra đất.
Tiền Thiểu Thiểu gác ở bên ngoài, vội vàng chạy vào, trước tiên là thi lễ tạ lỗi với Hồng Thừa Trù, sau đó vác Vân Chiêu chạy mất dạng.
Hồng Thừa Trù thong thả uống rượu, nhìn bãi nôn lẫn lộn cả rượu với mì trắng còn nguyên chưa tiêu hóa, tiếc nuối nói:” Lãng phí đồ tốt.”
Quản gia cười bồi:” Vị tri huyện đại nhân này tuy nhỏ một chút, có điều tiểu nhân thấy là người đáng phục.”
Hồng Thừa Trù gật gù:” Người lọt vào mắt ta không nhiều, con lợn rừng này là người đặc biệt nhất, nếu y lớn lên không đổi chí, giữ được bản tâm, đáng cho Hồng mỗ dùng lễ đối đãi.”
“ Thu dọn đi, chuẩn bị giấy mực cho ta, mỗ gia muốn viết thư cho Từ Quang Khải, phải hỏi cho rõ ràng về ba loại lương thực này.”
Quản gia vâng lời đi chuẩn bị, Hồng Thừa Trù nhấc vò rượu lên lắc, còn nửa vò, xót xa tới méo miệng, cẩn thận mang về thư phòng.