Chương 106: Chí hướng lại thay đổi.
Tiền Thiểu Thiêu trông thân hình thì chỉ bằng non nửa Vân Chiêu kỳ nó khỏe lắm, vác Vân Chiêu trên vai chạy khỏi phủ An phủ sứ, lên xe ngựa, thấy Vân Chiêu ngồi vững vàng hai mắt rất sáng, hỏi:” Thiếu gia không say à?”
“ Vừa mới uống vào đã nôn ra rồi, say được mới lạ, mẹ nó chứ, cái lão già đó dùng thứ rượu mạnh như thế mời ta, ta mới 8 tuổi thôi, không sợ ta uống thành thằng ngốc luôn à? Phải rồi, ngươi ở ngoài cửa nghe thấy hết lời Hồng Thừa Trù nói rồi chứ?” Phát hiện ra khả năng thiếu cảm giác tồn tại của Tiền Thiểu Thiểu không chỉ có Vân Chiêu, đám ma ma ở thanh lâu cũng nhận ra, nên từ nhỏ dạy thằng bé này bản lĩnh nghe trộm, để nó đi khắp thanh lâu nghe cả chuyện của kỹ nữ lẫn của khách làng chơi, cái gì lọt vào tai nó là rất khó quên:
“ Vâng, nhớ hết ạ.”
“ Tốt, về viết lại toàn bộ lời ông ta nói, xem trong đó có ẩn chứa hàm ý nào khác không?”
“ Vâng. “ Tiền Thiểu Thiểu đáp một tiếng, hai mắt đột nhiên láo liên, sán tới gần Vân Chiêu thì thầm: “ Thiếu gia, Minh Nguyệt Lâu xây xong rồi, chúng ta có làm vụ nữa không? Tiểu nhân tranh thủ lúc thiếu gia ở nhà tri phủ đã lén tới xem rồi, không thay đổi gì cả, đã kinh doanh được hơn một tháng, vừa vặn hôm nay là 24, mỗi tháng tới ngày này chưởng quầy sẽ gom hết tiền kiếm được trong tháng lại, chuẩn bị mai nộp lên cho chủ đứng sau.”
Thù hận thật lớn, ai trêu vào tỷ đệ nhà này đúng là họa cả đời, cơ mà Vân Chiêu thích:” Phòng vệ có thay đổi gì không?”
Tiền Thiểu Thiểu lắc đầu: “ Không ạ, chẳng thay đổi gì, chỉ cần phá tường ở tả sương phòng là nhìn thấy mật đạo, sau đó có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào Minh Nguyệt lâu, còn dễ hơn lần trước.”
“ Tốt, vậy thì làm một lần nữa, chuyến này tới Tây An tốn kém quá, làm ta xót hết cả ruột, thế nào cũng phải kiếm chuyện làm ăn để hồi vốn. Bảo với đám Mãnh thúc và Vân Dương, một canh giờ sau tập họp với chúng ta ở Vĩnh Ninh môn, có quan điệp trong tay, chúng ta có thể rời thành trong đêm. “ Vân Chiêu chưa gì đã nhìn thấy từng đĩnh bạc trắng phau phau rồi:
“ Không mất một canh giờ đâu ạ, tiểu nhân thấy, thậm chí không cần tới một tuần hương.”
“ Vậy còn không mau đi đi.”
Tiền Thiểu Thiểu vâng lời nhảy khỏi xe ngựa, thân hình nhỏ nhắn thoắt biến mất trên đường phố tối đen.
Phúc bá quất roi, xe ngựa thong thả chạy tới Vĩnh Ninh môn.
Mặc dù đã nôn hết rượu ra rồi, trong dạ dày vẫn còn sót lại một ít, Vân Chiêu cảm giác bụng mình như đang cháy.
Uống hết một bầu nước, lại bám vào mép xe nôn ọe suốt dọc đường mới thấy đỡ hơn.
Đợi khi xe ngựa lề mề chậm chạp tới được Vĩnh Ninh môn thì đã là canh ba, lúc này Vân Mãnh, Vân Dương, Vân Hổ, Vân Giao âm thâm bám sau xe ngựa, còn Tiền Thiểu Thiểu ngồi trên xe, liên tục vỗ lưng Vân Chiêu để y nôn thoải mái hơn một chút.
Phúc bá dùng quan điệp của Vân Chiêu gọi lính gác mở cửa phụ, đoàn ngựa xe lặng lẽ đi qua trước mặt mấy tên lính thủ thành đang ngáp ngắn ngáp dài.
Trên đường đi, Tiền Thiểu Thiểu thuẩn thục đem từng đĩnh bạc đặt vào rương gỗ đã trống rỗng vì phải đem tặng quà.
Không chỉ chất đầy rương gỗ, mà còn đầy luôn cả rương đựng lương khô.
Tiền Thiểu Thiểu đóng nắp lại, hí hửng báo: “ Thiếu gia, tổng cộng 2420 lượng bạc.”
Vân Chiêu không mấy quan tâm, hỏi: “ Giết bao người?”
“ Ba tên hộ vệ bị đám Mãnh thúc dùng nỏ bắn chết, không kinh động tới ai cả. Ít nhất phải đợi tới sáng mai mới phát hiện, vốn tiểu nhân còn muốn cho một mồi lửa đốt luôn tòa lầu đó, nhưng làm thế chúng ta khó thoát thân, nên mới tha bọn chúng. “ Hai mắt Tiền Thiểu Thiểu thấp thoáng ánh lửa:
Vân Chiêu không hỏi rốt cuộc nó gặp chuyện gì ở đó mà hận thù sâu như vậy, chỉ xoa đầu thương xót: “ Đứa bé đáng thương.”
….. …..
Trời rét căm căm, vẫn có người gánh sọt mang con tới Vân thị, chuyện đã truyền tới tận Tây An rồi, giờ ai cũng biết, nếu như muốn bán con, tốt nhất là tới Vân thị, chỉ có Vân thị mới trả giá tốt nhất thôi.
Trong phủ thành Tây An, bán một đứa bé khỏe mạnh cũng chỉ được 30 cân kê. Nếu như là những đứa bé thực sự xinh đẹp thì được giá hơn, còn nếu trông ngu một chút thì tặng miễn phí cũng chẳng ai lấy.
Dọc đường về Vân Chiêu nhìn thấy không ít người cha lảo đảo gánh con đi trong tuyết, người mẹ vừa đi vừa khóc theo sau vừa khóc vừa nói dối con mình là đưa nó tới nhà họ hàng có đồ ăn ngon, ở vài ngày sẽ đón nó. Lòng Vân Chiêu đau như dao cắt, thậm chí y cũng không hiểu loại tâm tình này từ đâu ra, lòng khó chịu tới mức muốn hét thật lớn.
Từ tiên sinh đứng dưới gốc hòe trụi lá ở cửa thôn, khuôn mặt lạnh lùng.
“ Giao những đứa bé đó cho ta, không được phép có giấy bán thân.”
Nghe tiên sinh nói thế Vân Chiêu cười, vẫn còn những góc ấm áp ở thế giới lạnh lẽo này, vái tiên sinh một cái:” Tiên sinh, không đứa bé nào có giấy bán thân hết, chúng đều là người tự do.”
Băng giá trên khuôn mặt Từ tiên sinh dần tan đi, cúi người xuống đặt hai tay lên vai Vân Chiêu:” Nếu ngươi không thành đại sự, lẽ trời khó dung.”
Vân Chiêu ngước mắt lên bầu trời vẫn trong xanh một cách chướng mắt:” Thành đại sự hay không học sinh không cần biết, lúc này học sinh chỉ hi vọng sau khi đất giã đông, trời có thể cho học sinh một trận mưa xuân, để học sinh trồng toàn bộ hạt giống vào đất.”
“ Sẽ có cách thôi.” Nhìn theo hướng tiên sinh chỉ Vân Chiêu thấy đồng ruộng khắp nơi là người, sông ngòi cũng khắp nơi là người, bọn họ dùng cuốc phá băng, băng lấy ra được cho vào sọt, vác tới những ruộng ở xa.
“ Đó là cách họ nghĩ ra đấy, bọn họ chuẩn bị dùng những tảng băng này bao phủ khắp đồng ruộng, cho dù là mùa xuân không có mưa thì ruộng cũng có đủ nước để gieo hạt rồi. Giờ ta chỉ lo trời nóng lên quá nhanh, băng sẽ tan quá sớm ...”
Vân Chiêu buông một tiếng thở dài:” Quả nhiên là lòng lo than rẻ, mong trời lạnh!”
Từ tiên sinh gật đầu:” Thiên tai không đáng sợ, đáng sợ là cúi đầu trước thiên tai, nước suối từ trong núi chảy ra bị nông phu chặn lại, hình thành từng ao nước, chỉ cần ao đủ nước thì ruộng đồng có nước để tưới. Cảnh tượng này đã lâu lắm rồi ta chưa thấy, Vân Trệ, ngươi nhìn cho kỹ, đó chính là sức mạnh của con người.”
“ Quan viên nơi khác chỉ biết cầu mưa, chỉ biết xin lương thực từ triều đình, cho rằng thế là hoàn thành chức trách, nào biết rằng, cầu trời, cầu hoàng đế không bằng cầu ngay người trước mắt, ở đây có Vân thị nên bách tính không loạn, lòng họ có chỗ dựa mới đồng sức đồng lòng như vậy. Lúc này đây ta hi vọng ngươi tạm thời quên đi đại nghiệp, toàn tâm toàn ý cứu giúp những bách tính này.”
Ta tin rằng ngươi giúp họ, về sau theo đuổi bá đồ của ngươi sẽ đỡ tốn công hơn nhiều đấy.”
Vân Chiêu chắp tay một cái, thụ giáo về nhà.
Một mình ngồi trong thư phòng viết chữ rất lâu, cho tới tận khi chập tối mới gọi Tiền Thiểu Thiểu vào:” Mời mẹ ta, Phúc bá và đám Mãnh thúc tới đây, ta có lời muốn nói.”
Tiền Thiểu Thiểu thấy Vân Chiêu nghiêm trúc chưa từng có, không tốn thêm tích tắc nào, chạy vù đi ngay.
Không bao lâu sau, người đã tới đủ.
Vân Chiêu rời bàn học, trước tiên khấu đầu với mẹ liền ba lần, ngăn cản người khác đỡ mình, nói với mẹ đang lung túng:” Mẹ, lần này Vân thị khả năng sẽ thực sự phải mất máu lớn rồi, nếu như tới mức cả Vân thị không còn cái ăn cái mặc, con sẽ dẫn mẹ đi chạy nạn, đi xin cơm.”
Vân Nương run giọng:” Con à, con làm gì rồi?”
Vân Chiêu lại khấu đầu với Vân Mãnh:” Mãnh thúc, phải chăng nay trong địa phận Lam Điền, chúng ta đã không còn gì để cướp nữa?”
Vân Mãnh lặng lẽ gật đầu:” Chỉ có bốn thế lực Thành Thế Vương, Qua Bối Vương, Nhất Sí Phi, Trần Thiên Vương ở Thương Nam, với thực lực nhà chúng ta bây giờ vẫn chưa đánh lại được.”
“ Vậy thì thực sự là cùng đường rồi, Mãnh thúc, cháu muốn thức mời toàn bộ chủ sự của các đại hộ Đông Hương, Tây Hương, Nam Hương tới đây, cháu chuẩn bị cho một bó lửa đốt hết giấy nợ, để huyện Lam Điền thành nơi không có ai nợ nần gì hết.”
“ Cái gì?” Phúc bá thất kinh từ ghế nhảy dựng lên:” Thiếu gia, người suy nghĩ cho kỹ đi, không có những giấy nợ này, Vân thị không cách nào ra lệnh cho hương dân.”
Vân Chiêu cười lạnh:” Nay mùa đông chỉ đổ chút tàn tuyết, cho dù khai xuân có mưa đi chăng nữa thì đất vẫn không đủ độ ẩm, muốn qua được thiên tai lần này thì tất cả phải đồng lòng.”
“ Phú hộ huyện Lam Điền phải để bách tính thấy mình còn chỗ dựa cuối cùng, thấy phú hộ sẽ chuẩn bị cùng họ đồng cam cộng khổ, như thế bọn họ mới không mang gia đình bỏ đi làm lưu dân.”
“ Thời buổi này, họ đi đâu được chứ?”
“ Đây là kế hoạch ta đặt ra, mọi người xem đi, nếu thấy được thì chúng ta dựa theo đó chấp hành.”
“ Nếu chúng ta vượt qua được nạn đói này, về sau Vân thị chúng ta ở huyện Lam Điền nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù ta không làm quan nữa, trong mắt bách tính, Vân thị vẫn là người thống trị thật sự của Lam Điền.”
“ Còn nếu như thất bại, chúng ta dẫn bách tính ở nơi này đi tìm đám người Thành Thế Vương, Qua Bối Vương, Nhất Sí Phi, Trần Thiên Vương liều một phen sống chết, ăn sạch của bọn chúng, chúng ta ăn tới Tây An, ăn hết Tây An chúng ta tới Phượng Tường lộ, ngay cả Phượng Tường lộ chưa đủ, ta dám dẫn mọi người tới Bắc Kinh.”