Chương 106: Trăng sáng thảo nguyên.
Trăng đêm nay rất sáng.
Nhận ra sai lầm lớn của bản thân, Bảo Thừa Tiên kinh hoàng ăn không ngon ngủ không yên, nửa đêm vẫn đứng trên tường thành thở ngắn than dài, hắn không biết mình còn phong quang được bao lâu.
Tường thành đỏ rừng rực trước kia được ông ta khen ngợi không biết bao nhiêu lần, bây giờ hắn ông không thể dùng mực đen bôi toàn bộ gạch đỏ thành màu đen.
Trở về lều cư ngụ, Bảo Thừa Tiên vừa ngồi xuống liền có phó nhân bê rượu thịt lên để ông ta mượn rượu giải sầu.
“ Chuyện này không thể trách tướng quân được.” Một người trẻ tuổi gầy gò từ trong bóng tối đi ra, đặt một chồng văn thư dày lên bàn Bảo Thừa Tiên, nói nhỏ:
“ Quốc Tín, ta không nên một lòng làm cho nhanh, gây ra họa tày đình này. “ Bảo Thừa Tiên uống một ngụm rượu, lúc này ông ta không có tâm trạng xử lý văn thư:
“ Tướng quân dùng gạch đỏ là bất đắc dĩ thôi mà, thời gian không cho phép chúng ta lề mề nung gạch xanh.”
“ Ta biết, ngươi biết, nhưng ở trong thành Thịnh Kinh được bao nhiêu người biết chứ, cũng may bệ hạ anh minh biết là ta vô tình mắc lỗi, nếu không ta khó giữ cái đầu rồi.”
Tôn Quốc Tín nhỏ giọng nhắc: “ Đại lại ma Mặc Nhĩ Căn sắp tới rồi, tướng quân nên sớm chuẩn bị thì hơn.”
Bảo Thừa Tiên nhướng mắt lên:” Ngươi nói hối lộ sao?”
“ Không ạ, có thứ hữu ích hơn nhiều, nếu tướng quân xây một ngôi chùa lạt ma trong thành, hẳn là đại lạt ma sẽ rất sẵn lòng giúp tướng quân qua được chuyện này.” Tôn Quốc Tín hiến kế:
Bảo Thừa Tiên ồ một tiếng tỉnh ra, chỉ trách bản thân thời gian vì quá mức lo sợ mà đánh mất tỉnh táo, chuyện này xem ra vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, cơ hội hiếm có này phải nắm chắc, nhất là phải xây ngôi chùa thế nào mới biểu đạt được tâm ý, tránh như vừa rồi ý tốt làm hỏng việc:” Vàng ta không thiếu, song ai làm được chuyện này đây?”
Tôn Quốc Tín chắp tay:” Ti chức bất tài, nguyện tiến cử mình.”
Bảo Thừa Tiên nhìn thiếu niên học vấn không kém nhưng mà tướng mạo quá tệ này, rất lâu mới nói:” Ngươi làm được không?”
Tôn Quốc Tín nói chắc nịch:” Nếu chuyện không thành thì ti chức mang đầu về gặp tướng quân.”
Bảo Thừa Tiên vỗ mạnh lên bờ vai mảnh khảnh của Tôn Quốc Tín bóp một cái:” Được, nếu ngươi có thể giúp ta thoát kiếp nạn này, ngày sau ngươi thành phó thủ của ta.”
Tôn Quốc Tín khom người:” Nhất định không phụ sự ủy thác của tướng quân.”
Ánh trắng không lời tiếp tục chiếu rọi khắp mặt đất.
Chiếu lên lỗ hổng trên lều Mông Cổ, cũng chiếu lên người Tiền Thiểu Thiểu, hắn lần nữ mang thư tỷ tỷ ra đọc, đọc kỹ mỗi chữ viết trên đó, cuối cùng đấm lên bàn rít khe khẽ:” Đáng lẽ phải là mình đi Giang Nam.”
Tức giận rất lâu, Tiền Thiểu Thiểu bình tĩnh lại, cầm bút viết thư trả lời tỷ tỷ, mỗi câu trên đó đều là hỏi han, nhớ nhung tỷ tỷ, nhưng khi xem hết cả bức thư chỉ có thể tổng kết bằng hai chữ phẫn nộ.
Trăng sáng treo cao, lửa cháy rừng rực, muỗi bay vù vù.
Cao Kiệt không sợ muỗi, chỉ là hắn uống rượu càng lúc càng khiếp người.
Mắt nhìn một số con thiêu thân lao vào đống lửa, ngọn lửa bùng lên một chút sau đó tro rơi xuống, Cao Kiệt chẳng có chút thương xót nào, chỉ thấy thống khoái.
Chân cừu cắm bên đống lửa cháy xèo xèo cũng dính cả thứ tro này.
Cao Kiệt chẳng bận tâm, thấy thịt chín rồi rút đao nhỏ ra xẻo lớp thịt trên cùng ăn, sau đó rắc thêm ít muối lên đó, tiếp tục nướng.
Ánh lửa chiếu cái bóng hắn kéo dài cuối cùng bao phủ cả vách đá lớn, như người khổng lồ.
Phó tướng Vân Quyển ngồi ở phía đối diện ăn một miếng thịt lẩm bẩm:” Không kiếm được đối tượng để cướp nữa rồi, lương thực của chúng ta sắp gặp vấn đề.”
“ Vậy thì tới chỗ xa hơn mà cướp, có sao đâu.”
“ Không được, mệnh lệnh không cho phép chúng ta rời khỏi Sắc Lặc Xuyên, với lại ngay cả nơi cỏ cây tươi tốt thế này mà cũng không kiếm được đối tượng để cướp, ngươi nghĩ đi xa hơn thì có thể à?”
Cao Kiệt xoay tít con dao nhỏ trong tay, thi thoảng còn để nó cắt qua ngọn lửa:” Đại đội nhân mã phải sẵn sàng chi viện cho thành Quy Hóa, còn chúng ta phái lượng nhỏ kỵ binh xuất kích, bất kể thế nào cũng phải tự cấp tự túc, vật tư vận chuyển từ huyện Lam Điền tới đây quá tổn kém, trong nhà đã đủ thứ phải tiêu rồi.”
Vân Quyển gật đầu coi như hai người đạt được nhận thức chung, ánh mắt nhìn ra xa, đống lửa liên miên, nghe tiếng quân tốt cười đùa nói:” Dù sao chúng ta coi như đạt được mục đích luyện binh rồi”.
“ Nói chính xác là đạt được mục đích cưỡi ngựa, bây giờ mỗi tướng sĩ đều có thể nói là kỵ binh đích thức, trước kia Xuất Lưu gia cứ nói chúng ta là đám bộ tốt cưỡi ngựa, ta nghĩ lần này ông ta thấy chúng ta, chắc không thể thốt ra câu đó được nữa.”
“ Tất nhiên rồi, ta cưỡi ngựa tới rách da không biết bao lần đâu phải để chơi, chỉ là hao tốn thật kinh người, ta đoán chừng nuôi một kỵ binh tốn gấp ba lần quân tốt thường, mà đấy là chúng ta tự túc rất nhiều rồi.”
Cao Kiệt lại lần nữa xẻo thịt ăn, ngọn lửa như nhảy nhót trong đôi mắt đầy hưng phấn của hắn:” Quân tốt dùng máu kẻ địch và vật tư để nuôi mà, tốn kém là tất nhiên thôi, cho dù tiêu hao lớn hơn nữa chúng ta cũng phải cắn răng kiên trì thôi. May mà huyện Lam Điền đang không ngừng mở rộng, giờ đã chiếm cứ nửa Quan Trung rồi, đợi Bảo Kê bị lấy được, căn cơ của chúng ta sẽ hoàn thành, tới khi đó chúng ta có lãnh thổ và bách tính của mình.”
Trái ngược lại Vân Quyển có vẻ uể oải:” Cái loạn thế chết tiệt này bao giờ mới kết thúc đây?
Cao Kiệt bật cười:” Còn chưa bắt đầu cơ.”
Vân Quyển lẩm bẩm cái gì đó nghe không rõ, kỳ thực hắn không phải không biết, chẳng qua là cảm thán vậy thôi, không mượn Cao Kiệt trả lời, nhưng cái tên khốn kiếp ấy dù biết thế vẫn nói.
Vân Quyển là đứa bé khổ cực, hắn từ nhỏ đã không còn cha mẹ, dẫn theo đệ đệ Vân Thư như hai con khỉ kiếm ăn trong Tần Lĩnh.
Hắn hâm một nhất là trẻ con nhà khác cả nhà có thể vui vẻ sống cùng nhau, hắn từng cùng đệ đệ bám vào tường nhà người ta xem trộm vô số cảnh như thế, thậm chí nhìn đứa trẻ nhà khác bị cha mẹ đánh hắn cũng thèm.
Vì thế khi hiểu chuyện rồi hắn muốn cuộc sống sau này của mình thành như thế.
Rồi đợi lớn lên hắn lại nhận ra, cuộc sống vui vẻ mà hắn thấy chỉ là tìm vui trong nỗi khổ thôi, còn là thứ niềm vui mong manh có thể mất đi bất kỳ lúc nào.
Hắn và Cao Kiệt khác nhau, Cao Kiệt muốn nổi bật hơn người, hắn chỉ phấn đấu có cuộc sống bình yên chắc chắn.
Có một mảnh đất, có một gian nhà, có một lão bà không tính xinh đẹp nhưng dịu dàng hiền huệ, mỗi khi hắn ở ngoài ruộng về, có thể thấy gà chạy quanh sân, thấy lợn ủn ỉn trong chuồng ... Cùng với nụ cười của lão bà và con cầm que đuổi gà.
Nếu như nói hắn còn muốn gì hơn thế nữa là qua bức tường thấp thấy nhà đệ đệ ở bên cũng tương tự nhà mình, hai huynh đệ cách bức tường thấp chia sẻ tẩu thuốc, tán gẫu chuyện lặt vặt.
“ Cuộc sống gươm đao giáo mác không hợp với ngươi.” Cao Kiệt đưa đùi cừu nướng chín của mình cho Vân Quyển:” Ta nhìn mấy năm rồi, Vân thị ngươi kỳ thực chỉ có hai tên phản nghịch thôi, một là Vân Chiêu, một là Vân Dương, còn đám Mãnh thúc thì kỳ thực tối đa chỉ là muốn chút tiền tài. Vân Dương thì muốn xưng hùng chiến trường, Vân Chiêu muốn cả thiên hạ, những người còn lại chẳng qua bị cuốn theo tham vọng họ.”
“ Vì thế nếu ngươi muốn rút lui thì rút sớm đi, nếu không sau này ngươi không cách nào theo đuổi cuộc sống ngươi muốn đâu.”
....
Hôm nay dừng ở đây.