Chương 110: Nguy cơ tức là trong nguy hiểm có cơ hội. (2)
Liên tục hai chữ “chết” hết sức lạnh lùng nói ra, cả Từ tiên sinh trân trân nhìn đứa đệ tử béo mập đôn hậu, cảm giác có phần xa lạ: “ Không phải ta đã lập sách lược cho ngươi rồi sao? Trước tiên lấy Thục làm căn cơ, sau đó lấy Hán Trung, rồi chiếm cả Quan Trung trong tay, ngươi rõ ràng có thể âm thầm vững vàng gây dựng thế lực cho mình, tại sao bây giờ lại chuyển sang sách lược kịch liệt như thế?”
Vân Chiêu chắp tay một cái: “ Sách lược của tiên sinh rất tốt, nhưng có tiếng nói hỗn loạn trong đầu học sinh bảo rằng, e học sinh không có nhiều thời gian như vậy.”
Từ tiên sinh tự rót cho mình cốc nước nữa, ông đã uống tới cốc nước thứ ba rồi mà vẫn cảm thấy khát, cầm luôn cả ấm nước tu một hồi: “ Sau này ngươi nên kể cho ta những thứ linh tinh trong đầu ngươi, ta muốn nghe cho kỹ.”
Vân Chiêu gật đầu:” Vâng, sau này có thời gian, học sinh nhất định sẽ bẩm báo, giờ tiên sinh theo con đi xem công trường hồ chứa nước, hôm nay bọn họ sẽ bỏ đá chắn dòng.”
Rời khỏi thư phòng, Vân Chiêu thoắt cái đã thành đứa bé hoạt bát hiếu động, bước chân nhún nhảy, lúc sai người đập vỡ lớp băng cầm que trúc chọc chọc ao nước xem có được con cá nào không, lát lại hỏi lão nông, liệu có thể nuôi ít cá ở trong ao không?
Đi ngang qua đám phụ nhân đứng lại cổ vũ bọn họ nuôi thêm ít gà, thấy đám tiểu tức phụ ríu rít tính chuyện nuôi vịt ở ao cũng chui vào giữa tham gia ý kiến bừa bãi làm bọn họ cười khúc khích không ngừng, nếu chẳng phải thân phận của y thì ôm vào lòng mà nựng rồi.
Tóm lại bất kỳ tin tức nào liên quan tới cái ăn, Vân Chiêu cũng sẽ tham dự, sau đó còn dùng cách thức đơn giản nhất truyền bá tri thức cho bách tính.
Vì thế chẳng đường vốn có vài dặm phải đi mất hơn canh giờ mới tới, công trường hồ chứa nước trong tầm mắt, mặt cười rạng rỡ.
Dọc đường đi còn có ba tên lưu manh vô lại còn quỳ sụp xuống bái lạy Vân Chiêu tung hô “huyện lão gia” , sau đó cười hô hố, rõ ràng lấy y làm trò đùa. Tiền Thiểu Thiểu chuẩn bị sai người giết mấy tên ngu xuẩn này rồi, nhưng thấy cả thiếu gia lẫn Từ tiên sinh đều mỉm cười như không có gì xảy ra, đành thôi, nhưng âm thầm nhớ mặt chúng.
Thiếu gia là ân nhân của tỷ đệ nó, ai coi thường thiếu gia, nó đều coi là kẻ thù, chỉ là thời gian qua thiếu gia rõ ràng đã làm một chuyện không sáng suốt, khiến rất nhiều người ở Vân gia trang tử thấy thiếu gia cũng không thân thiện như trước, cả tỷ tỷ của nó cũng mắng thiếu gia rồi khóc cả tối.
Nó không hiểu tất cả những chuyện này là sao, nhưng nó tin thiếu gia.
Hồ chứa nước Bắc Hương vốn có sẵn, lần trước xây dựng hồ chứa này là vào thời Thành tổ, khi đó Thành tổ vừa mới đánh bại người Mông Cổ, biên cương phương bắc không còn mối lo lớn nữa, bắt đầu chỉnh đốn nội chính, cho xây dựng công trính kênh ngòi đập nước lớn trong nước.
Chỉ tiếc rằng hồ chứa nước này xây dựng tới khi Thành tổ qua đời cũng chưa xong, chỉ để lại cho hậu bối một cái đập ngăn nước lớn.
Bây giờ trên đập nước tiếng người gia súc huyên náo, đốc công hô hiệu lệnh nối tiếp nhau, từng hàng xe đẩy liên tục chạy qua chạy lại, một cái hố lớn sâu tới cả chục trượng đang ngày một mở rộng ...
Từ tiên sinh cùng Vân Chiêu đứng bên trên cúi đầu nhìn đập nước dưới chân, cảnh tượng công trường lao động náo nhiệt làm ông sinh cảm khái: “ Cảnh tượng này khiến người ta bừng bừng kích động, chỉ muốn sắn tay áo lên tham dự vào đó.”
“ Tiên sinh rồi sẽ thấy cảnh tượng còn hấp dẫn hơn thế, bây giờ bọn họ vẻn vẹn làm việc vì miếng ăn miễn phí mà thôi, đợi khi bọn họ nhận ra rằng, làm những công trình này chính là vì mình, tiên sinh sẽ thấy cảnh tượng làm người ta nhiệt huyết sục sôi.” Vân Chiêu tự hào, lao động vì bản thân dù vất vả tới mấy cũng sẽ khiến người ta sinh ra hi vọng, như thế sẽ không tiêu hao tinh khí thần của một người, mà khiến người ta càng thêm hăng hái: “ Tiên sinh, học sinh hi vọng để bách tính có được thứ mà trước nay họ chưa từng có.”
Từ tiên sinh thắc mắc: “ Ngươi muốn cho họ cái gì?”
“ Kiêu ngạo! “ Vân Chiêu ưỡn ngực lên: “ Kiêu ngạo vì sinh ra là người.”
Ngày 17 tháng 1 Âm lịch năm Sùng Trinh thứ 3, huyện Lam Điền có trận tuyết đầu tiên trong năm.
Tuyết rơi không nhiều, nhưng lạnh.
Lúc này dân đói từ cao nguyên Vị Bắc dẫn con dẫn cái xuống đã lấp đầy đường phố Vân gia trang tử.
Chùa miếu, từ đường, xưởng xay xát, lều lán bên trong thôn toàn bộ bị người chạy nạn khẩu âm vùng ngoài, bất kể nam nữ đó lấp kín.
Tuyết dày thêm, người Vân gia trang tử mỗi sáng sớm đều mang theo cuốc thuổng, đi chôn cái xác vô danh giữa đêm lạnh ngã ngục trên đường.
Mỗi ngày từ sáng tới tối, nạn dân quần áo tả tơi, co ro vai lạnh cóng chực chờ dưới tấm bia phía trước Vân gia đại viện.
Không biết bọn họ bẻ cành cây ở nơi nào, kẹp dưới nách, đề phòng chó dữ.
Chỉ cần nhìn thấy người từ trong đại viện đi ra là bọn họ ùa tới bao vây kể lể nỗi bất hạnh của mình, cầu xin cứu mạng.
Có ông già mặt vày vàng vọt gầy khô như que củi, nói được vài câu đã khóc ròng ròng, có phụ nhân quần áo vá chằng vá đụp liên tục hỏi trong trang có ai muốn nhận nuôi trẻ con không? Những đứa bé đang ăm ngửa bị đói khóc váng trời.
Ai cũng đáng thương cả.
Cảnh tượng ấy không ai cầm lòng được, song cũng chẳng thể giúp được, nhiều người thấy họ là rảo bước đi thật nhanh, vội vàng né tránh, về tới nhà cấm tiệt phụ nhân con nhỏ ra đường, nhà có chó là buộc chặt.
Người của huyện Lam Điền khi trời chưa sáng đã thức dậy ra công trường, chống lại gió lạnh làm việc chừng một canh giờ sẽ cháo nóng hôi hổi, mỗi người còn có bánh nướng làm bằng kê hoặc bột mì đen.
Mặc dù bánh bằng lòng bàn tay thôi, ăn vào vẫn thấy đói, nhưng người thì ấm áp hơn nhiều.
Mới đầu vẫn còn có người oán trách tiểu huyện lệnh chỉ bắt người ta làm việc, không cho người ta ăn no, từ khi những lưu dân từ cao nguyên Vị Bắc tới Vân gia trang tử thì không có ai nói gì nữa.
15 ngày trước, một đứa bé ở Vân thị đổi được 50 cân kê, giờ Vân thị không nhận trẻ con nữa, vì 500 đứa bé đã là cực hạn của Vân thị rồi.
Ở loại chuyện này Vân Chiêu không kén chọn.
Phúc bá dựa theo trình tự trước sau để tiếp nhận trẻ con, đúng 500 đứa không nhận nữa, đây là chuyện trữ lượng lương thực Vân thị quyết định, chứ không phải do lòng dạ quyết định.
Vân thị không mua trẻ con nữa, thế là người bán trẻ con không kiếm được bên mua, mà đã tới nơi rồi lại chẳng thể đưa về nhà, chỉ hi vọng có người tốt bụng có thể nhận nuôi những đứa bé đáng thương này.
Hai mắt Từ Nguyên Thọ như đang bốc cháy ...
Dưới ánh mắt nóng nảy mà bất lực đó, Vân Chiêu dang tay biểu thị mình hết cách rồi, y không thể dùng lương thực của huyện Lam Điền để cứu trợ những người đó.
“ Cho ta thêm 500 cân kê nữa ... “ Lời của Từ tiên sinh hết sức yếu ớt:
Vân Chiêu đặt hai đĩnh bạc lên bàn.
Từ tiên sinh giũ hai ông tay áo tức thì bạc rào rào rơi ra, đĩnh bạc trắng va chạm với nền gạch nảy mấy cái lăn xuống gầm bàn: “ Ta không thiếu tiền, ta chỉ cần lương thực.”
Vân Chiêu ngẩng đầu lên nhìn tiên sinh nhà mình, hai má đã hõm vào, mắt đầy tơ máu, tiên sinh của mình là tiên sinh tốt, chỉ là quá dễ mềm lòng, quá lương thiện, vì thế sống quá khổ: “ Tiên sinh không được nhịn đói nữa, mỗi ngày đều phải ăn, người sắp không chịu được nữa rồi.”
Từ tiên sinh quật cường nói: “ Ta không chết nổi đâu, ngươi có lương thực thì cho ta là được, đừng thừa lời nữa.”