Chương 112: Lần theo manh mối. (1)
Tiết Quốc Tài nheo mắt nhìn sáu thớt ngựa từ phương xa chở người chật vật chạy vào Trương Gia Khẩu, thân phận những người chỉ có thể thuộc vào hai loại, một là thương nhân bị cướp hàng trên thảo nguyên, hai là người đưa tin.
Mà mã tặc 100 dặm quanh đây chỉ có đám người bọn họ mà thôi, vậy nên hết chín phần là người đưa tin rồi.
Thường Quốc Ngọc sốt ruột nói: “ Vì sao vừa rồi không giết bọn chúng, thế này sẽ hỏng chuyện lớn của chúng ta mất.”
“ Tiền Thiểu Thiểu không cho giết, người ta đã cảnh giác rồi, nếu như hết lần này tới lần khác phái người đi tra, lại chẳng tra ra điều gì, như vậy chúng ắt hoài nghi có vấn đề nghiêm trọng, dưới tình hình không rõ, phương thức ổn thỏa nhất sẽ là phái đại quân tới trấn thủ thành Quy Hóa, như thế bao công sức của chúng ta sẽ hỏng hết. “ Tiết Quốc Tài thầm thở phào, đối phương mặc dù không tầm thường, nhưng có mục tiêu là tốt rồi, sợ nhất mắt mù tai điếc không rõ đối thủ là ai, chuyện này đơn giản là suy bụng ta ra bụng người, phán đoán không khó nữa:” Giờ để chúng phát hiện ra là một đám mã tặc cường hãn một chút phá hoại chuyện của mình, vậy thì không cần phái đại quân quý giá tới hộ vệ thành Quy Hóa, chỉ cần phái nhóm tinh nhuệ tới diệt thổ phỉ là được, Cao Kiệt cũng rất muốn chạm trán với quân tinh nhuệ Mãn Thanh.”
“ Bây giờ đi bước nào hay bước đấy, chúng ta cần nhất là thời gian, chỉ cần trí hoãn được nửa năm nữa thôi thì chúng ta không cần lo lắng tới Kiến Nô nữa.”
Thường Quốc Ngọc yên tâm phần nào:” Nếu đã quyết định đánh một trận, vậy ta sẽ giám thị thật chặt nhà Phạm Tiêu Sơn, nếu có biến, chúng ta diệt cà nhà hắn, chặt đứt hoàn toàn nguồn tin tức của Kiến Nô.”
Tiết Quốc Tài lắc đầu:” Vô ích thôi, mất Phạm thị lại có Trần thị, Dương thị, toàn bộ Trương Gia Khẩu bây giờ làm gì còn nhà ai hướng về Đại Minh đâu ...”
Sự thực đúng là thế, ngay cả Vân thị cũng chẳng phải hoàn toàn vì Đại Minh, ít nhất không phải vì hoàng đế Đại Minh ...
............ .............
Phạm Tiêu Sơn rốt cuộc cũng đợi được người mình muốn, nghe xong bẩm báo liền vội vã về hậu trạch.
Phạm Văn Trình tựa hồ lúc nào cũng đang đọc sách, thấy Phạm Tiêu Sơn mặt mang gió xuân đi vào, đặt sách trong tay xuống:” Thành công rồi sao?”
Phạm Tiêu Sơn giơ ngón cái lên:” Văn Trình công đúng là có bản lĩnh ngồi trong rèm mà quyết thắng ngoài vạn dặm, gia nô về báo, gặp phải một đám mã tặc Mông Cổ, chúng cướp thanh khoa, mang cả lạc đà theo, trong đó một số con lạc đà đóng móng đặc biệt để lại dấu về, nhất định có thể lần theo manh mối tìm ra hang ổ mã tặc.”
“ Khi chúng ta tìm được chúng thì cũng là lúc chúng phơi xác đồng hoang.”
Phạm Văn Trình không phấn khích như thế, chỉ cười nhẹ:” Quả đúng là mã tặc Mông Cổ à?”
“ Phạm Tam nói nhất định là mã tặc Mông Cổ, vì cách cưỡi ngựa của người Minh và người Mông Cổ khác nhau, bề ngoài có thể cải trang, nhưng nhìn tư thế cưỡi ngựa là biết người Mông Cổ lớn lên trên lưng ngựa từ nhỏ.” Phạm Tiêu Sơn tự tin vào con mắt gia nô nhà mình:
Phạm Văn Trình nghe tới đó cũng nhẹ người:” Thế là tốt, thế là tốt, Thạc Duệ thân vương sợ nhất là có người Minh can thiệp vào chuyện xây dựng thành Quy Hóa, nếu là đám mã tặc Mông Cổ thì dễ rồi, chỉ là người Mông Cổ vẫn còn tinh thần phản kháng thì thật hiếm có, ta muốn biết thân phận người chỉ huy đội ngũ mã tặc không tầm thường này.”
Phạm Tiêu Sơn nhỏ giọng nói:” Năm xưa phá thành Quy Hóa chính là Thạc Duệ thân vương mà.”
“ Lúc này khác, lúc đó khác, Thạc Duệ thân vương sau khi thu phục Triều Tiền đã cho rằng Đại Thanh có đủ vốn liếng để giá ngự thiên hạ rồi, nếu như có thể thu phục các bộ Mông Cổ, thu hút lưu dân nước Minh, khai sáng cơ nghiệp muôn đời đã ở ngay trước mắt.” Mãn bát kỳ, Mông bát kỳ, cùng với Hán bát kỳ sắp thành lập, một khi thành quân, nhất định có thể quét sạch thiên hạ, thành Quy Hóa có ý nghĩa trọng đại, Phạm Văn Trình sẽ không cho phép nơi này có vấn đề:
Phạm Tiêu Sơn vỗ tay:” Nay Đại Minh như căn nhà lớn sắp đổ, bốn phía gió lùa, chỉ đợi Đại Thanh ta cho một đòn mạnh là có thể đánh sập, Tiêu Sơn khát vọng vương sư đã lâu, chỉ cần vương sư tới Sơn Hải Quan, với quan hệ tiểu nhân kiến lập trong quan bao lâu, nhất định thành nội ứng cho vương sư.”
“ Tiêu Sơn, ngươi nên nhớ kỹ, những người như chúng ta nếu muốn có chỗ đứng vững trại ở Đại Thanh thì phải lập thật nhiều công trạng, để người Mãn không thể thiếu chúng ta, không dám xem thường chúng ta, ngươi nhất định phải chiêu mộ nhiều lưu dân từ Đại Minh tới thành Quy Hóa, để bọn họ khai khẩn đất đai, trồng trọt hoa màu, bù đắp thiếu sót cuối cùng của Đại Thanh ta. Ta nghĩ, ngày Đại Thanh thành công, trên triều đường sẽ có chỗ cho chúng ta.” Phạm Văn Trình mỉm cười, hoàng đế Đại Thanh hiện nay anh minh thần vũ, lại không mang tư tưởng kỳ thị người Hán như thế hệ trước, đây là cơ hội tốt, hiện ở thảo nguyên, tác dụng của người Hán bọn họ có phần hạn chế, một khi Đại Thanh lấy được Trung Nguyên còn có thể thiếu bọn họ nữa sao, nên đây là việc vì bản thân vậy:
Phạm Tiêu Sơn thì thất vọng với Đại Minh tột đỉnh rồi, chắp tay:” Xin nghe đại nhân.”
Phó nhân bố trí rượu thịt, hai người ăn mừng một phen, giữa bữa cơm Phạm Tiêu Sơn dừng chén nói:” Văn Trình công, Vân thị rất đáng chiêu lãm đó.”
Phạm Văn Trình lần thứ hai nghe hắn nhắc chuyện này, để ý hơn:” Vì sao?”
Phạm Tiêu Sơn nghiêm túc nói: “ Vạn dặm Quan Trung người dân nơi đó chỉ biết có Vân thị mà thôi.”
“ Cái gì? “ Phạm Văn Trinh thất kinh, dừng đũa lại, giục: “ Mau mau nói kỹ xem nào.”
Phạm Tiêu Sơn rốt cuộc khiến cho ông ta chú ý, cẩn thận tổ chức ngôn từ của mình mới nói: “ Trước kia tinh túy của Quan Trung là ở Tây An, nhưng khi Vân Chiêu xuất hiện thì đã chuyển sang huyện Lam Điền, người này tự xưng là lợn rừng tinh chuyển thế, thủa nhỏ thông minh hơn người, tám tuổi làm huyện lệnh Lam Điền, dồn công sức bảy năm, biến cái huyện đa phần là núi non, lưu dân khắp nơi thành chốn sản phật phong phú dân cư an lạc, hơn nữa đi đường thấy đồ rơi không nhặt, đêm không cần đóng cửa, màu mở vượt xa Tây An.”
“ Tám tuổi làm huyện lệnh ư? Thật sao? “ Phạm Văn Trình khó tin:
“ Trong chuyện này tất nhiên có tông tộc ra sức nâng lên, tiểu nhân năm xưa cho rằng, y chẳng qua chỉ là quân cờ thôi, nhưng vài năm tiếp xúc phát hiện, người nắm quyền thực sự ở Vân thị không ngờ lại là thiếu niên này. “ Phạm Tiêu Sơn chỉ lo Phạm Văn Trình vì tuổi tác của Vân Chiêu mà đánh giá không đúng, nói hết sức nghiêm túc: “ Từ đó có thể thấy thiếu niên này có chân tài thực học, kể cả y không tài hoa kiệt suất như lời đồn thì nay Quan Trung là đồ trong túi Vân thị cũng không thể sai, chiêu lãm được y bằng với chiêu lãm được cả Vân thị, mà nếu Vân thị đã theo thì Quan Trung sẽ ở trong vòng tay Đại Thanh ta, liên quan trong đó, mong Văn Trình công tự đánh giá.”
Phạm Văn Trinh tay cầm chén rượu, mấy lần đưa lên mép lại bỏ xuống: “ Ngươi có thể làm, có điều phải cẩn thận, thăm dò được ý tứ của y xong hẵng dẫn tới gặp ta, dù là muốn quy thuận Đại Thanh cũng phải xem là ai đã.”
“ Nay trên triều đình không yên bình, đất đai có được cũng chưa phải quốc thái dân an, nhiều năm dồn sức cho quân sự khiến Kiến Châu kiệt quệ lắm rồi, đáng tiếc không thể dưỡng sức, một khi bỏ gây áp lực với Đại Minh, để bọn chúng khôi phục phần nào sẽ tăng thêm nguy hiểm cho Đại Thanh chừng ấy.”
“ So về tiềm lực, chúng ta đất ít lại cằn cỗi, thua xa Đại Minh quốc thổ bao la sản vật phong phú, thứ dựa vào chẳng qua chỉ có tinh binh mãnh tướng mà thôi, nếu không thể tranh thủ Đại Minh suy yếu làm nên cơ nghiệp lớn, tương lai sẽ khó khăn trùng trùng.”
“ Tranh thủ được Vân thị thì tất nhiên là phải tranh thủ, có điều ngươi cũng đã nói Vân thị có lòng bất thần với Đại Minh, vậy không thể dễ dàng.”