Chương 112: Ông trời công bằng lắm. (1)
Hồng Thừa Trù tới Phượng Hoàng Sơn.
Chuyện này Vân Chiêu biết hơi muộn, còn tứ đại tặc khấu có rời Thương Nam, Lạc Nam hay không, tới giờ Vân Chiêu chưa rõ.
Có điều mật thám đạo tặc của Vân thị đã phái đi tận 200 dặm rồi, bất kể là trong Tần Lĩnh hay bình nguyên, sơn cốc, nếu như đám tặc khấu đó không đi đường lớn thì thế nào cũng phải từ sơn cốc nào đó chui ra thôi.
Có điều đại quân đi đường núi là không có khả năng, đường xá trong Tần Lĩnh tuyệt đối không cho phép đội ngũ lớn đi qua, kẻ nào làm thế thì tỉ lễ ngã chết sẽ lớn hơn cả chết vì tác chiến.
Trong 3500 người Vân Phúc dẫn đi, chỉ có 500 người là cường đạo và đao khách, số còn lại đều là lưu dân vác túi gai, bọn họ không có vũ khí, cùng lắm là cầm xiên gỗ, mâu trúc mà thôi.
Hán tử cao nguyên Vị Bắc không lạ gì đường núi, thế nhưng lần này thời gian vào núi dài, đường xa, đó là điều duy nhất phải lo lắng.
Còn đối với thổ phỉ thì chẳng cần phải lo lắng, sinh tồn trong núi là bản năng của họ, cũng là kỹ năng mà nghề nghiệp này yêu cầu phải có.
Cho tới giờ Vân Chiêu chưa thực sự tiếp xúc với chiến trường, Vân Phúc, Vân Mãnh nhất trí cho rằng để y tiếp xúc với chiến tranh quá sớm không phải là điều có lợi, vì phàm là người từng qua chém giết, ít nhiều có chút không bình thường.
Người từ trong quân đội ra đều như thế, từ ổ cường đạo ra cũng không khác gì.
Vân Mãnh thậm chí cho rằng sở dĩ đám huynh đệ bọn họ không sinh ra được nhi tử là vì chém giết quá nhiều, mà Vân Phúc chém giết nhiều nhất thì bây giờ cô độc một mình, chuyện đó nói lên vấn đề rồi.
Vân thị tuyệt đối không thể tuyệt đường con cháu, Vân Chiêu nếu có thể tránh được chiến trường thì nên tránh xa.
Chuyện này Vân Nương ủng hộ tuyệt đối.
Mùng 2 tháng 2, rồng ngẩng đầu.
Ở Quan Trung sau khi rổng ngẩng đầu, vạn vật sẽ chui ra khỏi đất, đại biểu cho sinh cơ bắt đầu bộc phát.
Băng ở trong sông ngòi đã bắt đầu tan, nước trên tuyết sơn cũng róc rách chảy xuống, từ từ đi vào những ao nước lớn nhỏ, đây là thời điểm ai nấy đều đang trông đợi mòn mỏi.
Chuyện không tốt như Vân Chiêu nghĩ, cũng không xấu hơn dự liệu của y.
Rất đáng ghét, nước suối không nhiều không ít.
Vân Chiêu ngồi đợi ở bên ao nước của thôn Niễn Tử rất lâu, cho tới tận khi nước suối chảy đầy ao, nước tràn ra, theo lối thoát nước chảy tới một thôn tên là Hà Loan.
Bầu trời vẫn trong vắt như được người ta kỳ công cọ rửa, đẹp một cách đáng ghét, một áng mây cũng chẳng có, không khí khô khốc, chẳng ngửi được chút hơi nước nào.
Vân Chiêu nhìn bốn xung quanh, một khung cảnh tiêu điều buồn thảm của mùa đông, cảm giác nơi mình đang đứng cứ như là một cái giẻ lau bị vắt cạn nước bị người ta thuận tay vứt trên mặt đất, y giơ hai tay lên trời cao, nhỏ giọng cầu khẩn:” Mau mưa đi, mưa đi mà ...”
Dù là hồ chứa nước hay kênh rạch, muốn phát huy tác dụng thì phải có nước.
Mặt đất chưa ấm hơn, chẳng biết là diều giấy của đứa bé nhà ai chẳng bay lên nổi, bị đứa bé chạy kéo lê dưới mặt đất, ông già râu bạc không biết thở dài lần thứ mấy.
“ Mau mưa đi, mưa đi mà ...” Tiền Thiểu Thiểu siết chặt nắm đấm, học theo thiếu gia nhà mình cầu xin trời cao:
Vân Chiêu bốc một nằm đất lên, nhìn cát chảy qua kẽ tay chứng tỏ chẳng có tí độ ẩm nào cho cây sinh trưởng, cứ thế này bao nhiêu người sẽ chết đây, cảm giác tức tối bất lực tới muốn trào nước mắt, nhưng y không muốn người ta nhìn thấy, vội chạy lên xe ngựa, Tiền Thiểu Thiểu đuổi theo, Vân Báo vung roi, xe ngựa nhanh chóng chạy về trang.
Ao nước lớn nhỏ trong Vân thị trang tử chỉ còn một nửa, bên bờ lộ cả đống sỏi, mặt nước lam sẫm bập bềnh ít băng mỏng, hai con ngan lớn trong nhà khoan khoái giỡn nước kêu cạp cạp liên hồi.
Chân tướng chỗ hướng về ánh sáng đã thấp thoáng nhìn thấy cỏ mọc chồi non màu vàng nhạt, Vân Chiêu nắm một ngọn cỏ kéo mạnh, không ngờ kéo lên cả một đoạn rễ màu trắng dài.
Rễ ăn rất sâu ...
Dải lụa trắng quanh năm quấn quanh Ngọc Sơn tạo thành sắc thái thần bí mộng ảo cho ngọn núi này đã không còn nữa, cả ngọn núi phơi bày ra dưới ánh nắng, lại còn dập dờn tỏa sáng.
Phụ nhân mặt đen xì đầu bù tóc rối, đứa bé quần áo rách nát đôi mắt đờ đẫn, những ông lão nhìn trời lo lắng trùng trùng, nam nhân tức tối về nhà đánh lão bà, thêm vào cây cỏ hoang khốn kiếp trong tay, cổ họng Vân Chiêu phát ra tiếng gừ gừ khe khẽ như dã thú.
Lương thực tối đa cầm cự được tới tháng sáu, đó là thống kê mới nhất của toàn bộ phú hộ, thượng hộ, trung hộ trong huyện đưa ra.
Nếu như vụ xuân không thể tiến hành đúng hạn, huyện Lam Điền sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Toàn huyện có hơn 1 vạn 2000 hộ, gần 5 vạn người, trời không mưa thì số người vượt qua được nạn đói này sẽ không quá 6000.
Nếu như thêm vào lưu dân phân toán khắp huyện, cái huyện này đang chứa tới 10 vạn người, sống sót không thể quá 1/10, con số chỉ nghe đã khiến người ta gặp ác mộng.
Tiền Đa Đa thấy Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu về, mang ra hai cái bánh kê, bề ngoài chiếc bánh rất đẹp, vàng ruộm, nó đứa Vân Chiêu một cái, lại đưa đệ đệ một cái.
Bánh nướng nóng hôi hổi được phết ít mỡ lợn, rắc ít muối, tay nghề làm bánh của Tiền Đa Đa cực giỏi, nhìn đã biết là ngon.
Chỉ là Vân Chiêu chẳng muốn ăn, ăn hai miếng đưa cho Tiền Thiểu Thiểu đã ăn sạch phần của mình.
“ Nếu mùa xuân và không mưa thì chúng ta chạy thôi.” Tiền Đa Đa mặt xanh xao đi nhiều, nước da không còn sáng mịn như trước, má gầy làm hai mắt to hơn, trông càng giống hồ ly tinh trong phim hoạt hình, nó tới gần Vân Chiêu nhỏ giọng hiến kế:
“ Chạy đi đâu, ngay cả huyện Lam Điền có ưu thế địa lý nhất cũng đã thế này rồi, ngươi còn hi vọng nơi khác khá hơn à?”
“ Ngươi là cường đạo cơ mà, chúng ta đi cướp, Thiểm Tây không có chỗ nào để cướp thì chúng ta tới Dương Châu, ngươi biết không, Dương Châu là nơi có nhiều người giàu nhất thiên hạ, chỉ cần cướp một diêm thương là có tiền ăn cả năm.”
Vân Chiêu giọng hờ hững:” Có đủ cho mười vạn người ăn không?”
Tiền Đa Đa dậm chân: “ Ngươi làm sao thế, chúng ta quản nhiều thế làm gì? Chúng ta lo cho mình là đủ.”
Vân Chiêu cúi đầu xuống: “ Ta cứ có cảm giác những bách tính này, những nạn dân này là nghiệt trái trước kia của ta, do trước kia ta làm không đủ tốt, khiến ông trời muốn kiếp này ta trả tiếp.”
Tiền Đa Đa cho rằng Vân Chiêu mê sảng rồi, nắm vai y lay mạnh: “ Tên ngốc, họ không liên quan tới ngươi.”
Vân Chiêu nắm tay Tiền Đa Đa: “ Nếu mùa xuân mà trời không mưa, ta sẽ cho ngươi về đệ đệ ngươi ít tiền, các ngươi đi Dương Châu, sống cuộc sống của mình.”
Tiền Đa Đa ngẩn người, mắt bỗng nhòe đi: “ Còn ngươi thì sao?”
“ Ta sinh ra ở nơi này, ta sẽ chết ở nơi này, ta muốn xem xem ông trời rốt cuộc có thể độc ác với bách tính tới mức nào. “ Vân Chiêu nói tới đó phẫn uất chỉ tay lên trời nghiến răng mắng: “ Lão trời già, có giỏi thì mãi mãi đừng có mưa nữa.”
Tiền Đa Đa kinh hoàng bịt miệng Vân Chiêu lại: “ Đừng mắng, đừng mắng, ngươi càng mắng, ông ấy càng giận, ông ấy mà hận trong lòng, cả đời ngươi sống không yên đâu.”
Vân Chiêu gật đầu, gỡ tay Tiền Đa Đa ra, lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, lần này không nói gì, cứ đứng thẫn thờ rất lâu, y đã làm mọi cách có thể rồi, thực sự hết cách rồi ...