Chương 117: Tầm quan trọng của căn cứ. (1)
Khi đám phú hộ hữu dụng, Vân Chiêu không ngại cho bọn họ một chút lợi ích, vì nhờ vào tài lực hùng hậu của họ mới dễ làm việc.
Nhưng khi xong việc rồi, bách tính trong huyện cần tiểu huyện lệnh của mình lựa chọn giữa phú hộ, thượng hộ và bọn họ, Vân Chiêu đương nhiên chọn số đông.
Vì lúc này lựa chọn toàn thể bách tính lợi hơn nhiều, còn lựa chọn phú hộ, thương hộ thì y tốn cả mùa đông để làm gì?
Đúng như Vân Chiêu nói, y chẳng mấy để ý tới tiền, thậm chí y cho rằng ở nơi như Quan Trung, dùng tiền giao dịch chỉ làm lợi cho đám thương nhân hoàn toàn không có cống hiến.
Có thặng dư vật tư mới có nhu cầu giao dịch, mới có không gian sinh tồn của thương nhân.
Bây giờ Quan Trung trừ bán vợ đợ con thì Vân Chiêu chẳng thấy cơ hội làm ăn nào hết, kẻ nào vẫn còn có thể kinh doanh phát tài vào lúc này thì đều đáng chết.
Đợi khi con người có thặng dư vật tư, giai tầng thương nhân sẽ xuất hiện một cách tự nhiên, giống như có dại, cắt không xong, đốt chẳng hết.
Sau khi tuyết tan, tiếp theo vẫn là khai hoang.
Cho dù huyện Lam Điền đã chẳng còn mấy đất mà khai khẩn nữa, vì nhân thủ dư thừa, Vân Chiêu hạ lệnh, trong huyện không cho phép có đất đai nhàn rỗi.
Nếu như nhà mình có đất đai không dùng hết, trước vụ xuân chưa chuẩn bị gieo trồng, vậy thì người khác sẽ có quyền trồng trọt trên đất đai nhà ngươi, tới mùa thu hoạch, tất nhiên sẽ là của người ta.
Nếu như đất đai nhà ngươi liên tục bỏ hoang hai năm, quan phủ sẽ tịch thu đất hoang, giao cho lưu dân có công cày cấy, đồng thời thành ruộng đất tư nhân của lưu dân, sẽ được quan phủ đăng ký hồ sơ, chủ gốc vĩnh viễn không được thu hồi.
Cáo thị của tiểu huyện lệnh đưa ra làm nức lòng người.
Vân Nương năm nay không định trồng hoa nguyệt quý mà nàng yêu thích trong vườn hoa nữa, nàng đào đi rễ nguyệt quý, hoa viên rộng hơn một mẫu được nàng chuẩn bị dùng để trồng ớt, khoai tây, khoai lang, ngọc mễ, nhất là ớt, thứ này Vân Chiêu không cho bất kỳ ai một hạt nào, toàn bộ bị mẹ lấy rồi.
“ Ớt phải ươm mầm trước, sau đó mới chuyển ra ruộng, khoai lang, khoai tây, ngọc mễ cũng phải trồng theo luống, không thể trồng giống như lúa mạch.”
Thấy mẹ dẫn Tiền Đa Đa và đám tỷ muội dọn dẹp hoa viên bằng phẳng, còn dùng cào cào đất một phen, phân chia ra từng ô vuông vức đẹp đẽ, lấy cả rào rào lại, Vân Chiêu thấy có thể gọi đây là ruộng kiểu mẫu rồi.
“ Trồng toàn bộ ớt mới thích.”
Tiền Đa Đa rất bất mãn chuyện Vân Chiêu thu mất ba thành hạt giống ớt, nó không thích hạt giống cà chua, cho rằng Vân Chiêu hẹp hòi, còn đang hại nó, vì thứ gọi là "cà" đó, trong giấy liệt kê các loại hạt giống, Từ Quang Khải đã viết rõ ràng ... Không ăn được, chỉ có thể ngắm.
Vân Chiêu đã thèm món thịt bò sốt cà chua lâu lắm rồi ... Còn về phần cà chua không ăn được ấy à? Tám thành là Từ Quang Khải ăn cà chua xanh rồi.
Lười giải thích với con hồ ly tinh, Vân Chiêu ngang ngược nói với Tiền Đa Đa, thứ đó sau này y muốn dùng làm thuốc độc, nhất định phải trồng cho tốt, nếu không sẽ dùng độc chết nó trước.
“ Đợi tỷ tỷ trồng xong, tiểu nhân ăn trước nhé?” Tiền Thiểu Thiểu thò đầu ra từ sau lưng Vân Chiêu, như ma ở đâu xuất hiện:
Vân Chiêu gật gù:” Coi như ngươi tốt số, đợi thứ đó chín rồi, hai chúng ta ăn trước, tới khi đó cho tỷ tỷ ngươi chết thèm. Có điều đừng có nói với tỷ tỷ ngươi, nếu không vĩnh viễn không đợi được tới lúc nó chín đâu.”
“ Vậy thứ đó ăn được ạ?” Tiền Thiểu Thiểu nhấc cái túi hạt giống cà chua, trên đó ghi rõ hai chữ "có độc":
“ Khi ấy để ta ăn trước.” Vân Chiêu cực kỳ khẳng định, dù sao y cũng ăn nhiều năm rồi, có bao giờ bị ngộ độc đâu:
“ Thôi, cứ để tiểu nhân ăn trước thì hơn.” Tiền Thiểu Thiểu rõ ràng thở phào, nó không nghĩ là thiếu gia nhà mình muốn hạ độc chết mình, thứ có lợi tất nhiên phải nói:
“ Được, tới khi đó ngươi ăn đầu, đợi ngươi không chết ta mới ăn.” Vân Chiêu trang trọng đặt hai tay lên vai đó, chấp nhận kiến nghị này:
Tiền Thiểu Thiểu ngây đơ ra một lúc, rối rít đuổi theo Vân Chiêu:” Thiếu gia, thiếu gia, kỳ thực chúng ta có thể cho lợn ăn trước, Lương ma ma ở Minh Nguyệt lâu nói, lợn ăn được, tiểu nhân cũng ăn được.”
Từ khi tuyết lớn đổ xuống, Ngọc Sơn lại xuất hiện cảnh mông lung sương khói như tiên cảnh, nước suối từ trong núi chảy ra lại dần dần khôi phục như trước, không cuồng bạo, ôn nhu như thiếu nữ, mang theo ít hoa trắng.
Hôm nay là ngày hồ chứa nước mở cống, dù sao lần đầu tiên chứa nước vào hồ, Vân Chiêu không dám chứa quá nhiều, vì đời sau thi thoảng nghe tin nơi này vỡ đê, nơi kia vỡ đập, Vân Chiêu không dám tự tin cho rằng đập nước thời này tốt hơn thời sau, cho nên khi chứa được tám thành, y liền xả nước trước hạn.
Cùng với một tiếng ra lệnh của đầu lĩnh công tượng, hai mươi hai cổng ở mười hai con kênh được kéo lên, sau đó nước thuận theo kênh đắp đá chảy ào ào ra, tới bên trên bánh xe nước, dòng chảy mới bị đá kiềm chế lại, dòng nước nhỏ hơn, mạnh hơn.
Nước đập vào cánh của bánh xe nước làm bánh xe rung lên một chút, sau đó từ từ chuyển động, lại thêm một lúc nữa xoay tròn, rồi cứ thể dần dần thành đều đặn.
Từng gầu nước bị bánh xe nước cót két đưa lên cao, đổ vào máng gỗ giữa không trung, chẳng bao lâu có nông phu ở trên sườn núi lên tục hò reo "có nước rồi" , "nước tới rồi", " năm nay sống rồi" rồi tiếp đó có người khóc gào, người quỳ lạy trời đất, quỳ lạy tiểu huyện lệnh ... tuyệt nhiên không có ai lạy hoàng đế.
Hai mươi hai cái kênh là hai mươi hai bánh xe nước, do bốn máng gỗ cao thấp khác nhau đưa nước đi, chảy vào kênh đất, vui sướng đi phương xa.
Cảnh tượng tượng hùng tráng đó tới cả Vân Chiêu cũng thấy toàn thân nổi da gà.
“ Khởi bẩm đại nhân, hồ chứa nước bình an vô sự, lão hủ cho rằng, có thể tích trữ thêm hai phân nước nữa.”
Vân Chiêu lắc đầu, chỉ dòng nước quay lại sông:” Không thể chứa thêm, dù sao cũng phải để người ở hạ du một con đường sống, ta không muốn vì nước mà dẫn các ngươi đi đánh nhau với người huyện Trường An.”
Thủy quan phụ trách xây dựng hồ chứa nước do phủ Tây An phái tới thở dài:” Số nước này chảy tới huyện Trường An cũng bị lãng phí mà thôi, khi hạ quan xây dựng hồ chứa nước đã nói với phía huyện Trường An, bảo họ đào kênh, xây đập, còn bị người ta chửi cho, nói hạ quan thừa hơi thì tới mà làm.”
Vân Chiêu cười lạnh:” Sau này ngươi ở lại huyện Lam Điền của ta đi, ở đó ngươi không có bất kỳ tác dụng gì hết, ta sẽ điều nhiệm ngươi làm thủy quan huyện Lam Điền. Chúng ta không chỉ xây đập nước, hồ chứa, năm sau còn phải xây thêm nhiều công trình thủy lợi nữa, nếu ngươi có đồng nghiệp muốn tới huyện Lam Điền, có thể mời cả tới.”
“ Cứ yên tâm, bổng lộc huyện Lam Điền cấp cho các ngươi không phải bạc hay tiền đồng, mà là lương thực, bản lĩnh tới đâu thì bổng lộc tới đó.”
Viên thủy quan già vái dài, xúc động nói:” Tạ ơn cứu mạng của đại nhân.”
Vân Chiêu không đỡ ông ta dậy mà thở dài:” Tiên sinh ta thường nói, Quan Trung sở dĩ xuất hiện lưu dân là do nhân họa hơn là bởi thiên tai, thủy lợi Quan Trung xây dựng tận 2000 năm rồi, từ kênh Trịnh Quốc cho tới kênh Kính Huệ, kênh Chương Thủy, kênh Hà Đông, kênh Long Thủ, kênh Lục Phủ ... Nhiều không kể siết, hệ thống kênh mương Quan Trung này đứng đầu thiên hạ.”
“ Chính nhờ công trình lương thủy lợi này đảm bảo cho Quan Trung ta thành kho lương thiên hạ, cho dù năm thiên tai cũng dư sức sung túc. Lần này huyện Lam Điền chẳng qua là tu sửa khôi phục lại một số kênh thủy lợi cũ, chỉ dùng đúng một vạn gánh lương, nhân công hơn vạn, hơn hai tháng thôi đã hoàn thành đại nghiệp hiện nay.”
“ Chẳng phải chúng ta lợi hại ra sao, mà tổ tiên chúng ta tạo nên nền móng, chúng ta chỉ tu sửa lại, dùng nó cứu vạn dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, ấy vậy mà sao không ai làm là vì sao?”