Minh Thiên Hạ

Chương 130: Đường sinh mệnh trên bản đồ.

Chương 130: Đường sinh mệnh trên bản đồ.
“ Trước kia Quan Trung là trọng địa thiên hạ, có Đại Vận Hà thông tới Trường An, mỗi ngày thuyền bè ra vào Trường An phải xếp hàng tới 10 dặm, với vị trí tốt mà Vân thị chiếm cứ, có thể dễ dàng cướp của thuyền bè đi qua.”
“ Nhưng thời vận không tốt, từ thời Nguyên Mông bỏ qua Quan Trung, men theo Thái Sơn xây dựng kênh từ Hàng Châu tới đại đô nước Nguyên, chẳng còn bao nhiêu thuyền bè đi lại trên kênh ở Quan Trung nữa, rất nhiều đoạn kênh bị bỏ hoang, chỗ còn sót lại cũng chỉ lưa thư vài con thuyền cá.”
“ Sau khi người Thổ Phồn, Tây Vực không còn là đại địch của Trung Nguyên, Trường An đi xuống, Lạc Dương cũng đi xuống, Quan Trung không còn quan trọng nữa, tuyến phòng thủ tây bắc lấy Đôn Hoàng, Thiên Thủy làm trọng tâm cũng thay đổi, Đại Vận Hà chuyển hướng tới tuyến phòng thủ Yến Sơn cũng là điều hiển nhiên.”
“ Rồi xảy ra chuyện tiết độ sứ An Lộc Sơn thời Đường mượn ba nơi là Bình Lô, Phạm Dương, Hà Đông ở gần Yến Sơn nổi lên, quân vương các triều đặt trung tâm hệ thống phòng ngự ở Yến Sơn, vì thế đại thế thiên hạ thay đổi.”
“ Chỉ có dải đông nam vĩnh viễn là nơi cung ứng tài phú, tiền lương không ngừng cuồn cuộn đổ về, duy trì nền thống trị của vương triều.”
Vân Chiêu uống một ngụm nước, chuẩn bị tiếp tục kể cho bọn ngốc nghe nguyên do đi xuống của Quan Trung từng một thời là trung tâm thiên hạ, nhưng tên người đọc sách bại hoại sớm thoái hóa thành cường đạo đã mất kiên nhẫn:” Chúng ta chỉ định đi cướp, ngươi nói một đống những lời không ai hiểu làm gì?”
“ Kẻ không tính một đời không đủ tính một thời, không tính ...” Đang nói nửa chừng nhìn cái mặt như bị nhét đống phân vào mồm của Vân Dương, Vân Chiêu rất muốn làm thế thật, kết thúc sự nghiệp dạy học ngắn nhất lịch sử thế giới:” Thôi vậy, ta chỉ muốn nói với các ngươi, phải cướp thế nào mới biến chuyện xấu thành chuyện tốt.”
Vân Dương cười hô hố:” Chúng ta là cường đạo mà cũng làm việc tốt được à?”
Vân Chiêu thực sự chán nản rồi, Vân Dương giờ là tên cường đạo không hơn không kém, những tên khác dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật, phất tay để Tiền Thiểu Thiểu kéo rèm trên tường.
Sau rèm là tấm bản đồ Đại Minh, thứ này làm bới Trương Hiền Lượng giáo thụ của thư viện Ngọc Sơn.
Tấm bản đồ này khác hoàn toàn với bất kỳ tấm bản đồ nào mà Vân Chiêu từng thấy qua, dùng tơ thêu thành, trong đó hai nơi nhiều mũi kim nhất chính là kinh sư Bắc Kinh và Hàng Châu.
Để hiểu được tấm bản đồ này, Vân Chiêu tốn mất bốn ngày, hơn nữa phải ghi chú rất nhiều, dù là thế y mới chỉ hiểu được chút bề ngoài.
Trước kia y cho rằng một người từng nghiên cứu nhiều bản đồ như mình để tìm đường xóa nghèo, rất hiểu quan hệ giao thông qua lại giữa các vùng ... Khi Trương Hiền Lượng hiến lên bản đồ mất 10 chế tác ra, y biết kiến thức của mình không đáng nói.
Đại Minh tới giờ cơ bản rơi vào cục diện ác liệt giật gấu vá vai, Vân Chiêu đứng trước bản đồ, đột nhiên mất đi hứng thú giải thích liên quan với bọn ngốc.
Nhìn đông nam xuất hiện vô số đường tơ, lòng y khó chịu lắm, bởi vì người một dải đông nam từ khi có Đại Minh đã gánh lấy phần thuế má nặng nhất của quốc gia này.
Một vùng đất lành lắm cá nhiều thóc, bị sưu cao thuế nặng làm giá ruộng tốt vẻn vẹn chỉ còn 2 lạng bạc, nhà không phải nộp thuế ra sức mua ruộng, bách tính ăn không đủ no, cứ tiếp tục thế này trời mới biết đông nam còn cung ứng được cho kinh sư bao lâu.
Nguồn cơn chuyện này vì trước kia bọn họ ủng hộ Trương Sĩ Thành, bị Chu Nguyên Chương thoải mái bóc lột.
Vân Chiêu thấy, chỉ vì phát tiết phẫn nộ mà đả kích tất cả mọi người trên diện rộng là một mặt chưa đủ thành thục của chính trị gia như Chu Nguyên Chương.
Thấy Vân Chiêu đứng ngây ra trước bản đồ, đám Vân Quyển, Vân Thụ, Vân Thư lén lút chuồn mất, chỉ Vân Dương ngồi lại đợi Vân Chiêu hồi tỉnh.
Tiền Thiểu Thiểu đi vào nhắc Vân Chiêu, Vân Chiêu mới nhớ ra đang làm gì, thở dài:” Che bản đồ đi, sau này không cho ai thấy.”
“ Thiếu gia, Trương sư đang làm một cái còn lớn hơn để dạy học sinh.”
“ Đợi chúng tròn 20 hãy xem, giờ xem cũng có hiểu gì đâu, bảo với Trương sư, thứ này không được tiết lộ ra ngoài.” Vân Chiêu bĩu môi:
Tiền Thiểu Thiểu đi an bài ngay.
Vân Dương đứng lên, chăm chú nhìn bản đồ:” Nói xem, thứ này làm sao lại được ngươi coi trọng như thế?”
Vân Chiêu chỉ những đường chỉ tơ trên bản đồ:” Ngươi nhìn cho kỹ, mỗi một sợi chỉ này đại biểu cho một nơi phát nguồn tài phú, thế nên tuyến tài phú từ Chư Kỵ tới Đại Đồng là không thể đụng vào, nếu không quan binh ở Đại Đồng sẽ đói bụng, như vậy không ai bảo vệ dải biên cương này, kỵ binh Thát tử sẽ có thể vào Trung Nguyên cướp bóc.”
Vân Dương không tán đồng:” Chúng ta không đụng vào thì biên quan cũng đói thôi.”
“ Nhưng mà ít nhất họ không chết.” Vân Chiêu thở dài:
“ Trên này đường chỉ chi chít, nếu cái này không được đụng vào, cái kia không được đụng vào thì chúng ta còn làm cường đạo cái rắm gì nữa.” Vân Dương càng nhìn càng bực tức:
“ Ngươi xem, trên này đã chia màu rồi, màu đỏ là tuyệt đối không thể đụng vào, màu lam là cố gắng đừng đụng vào, màu phấn hồng là chỉ cần gặp được là xẻo, còn về màu đen là chúng ta nhất định phải vắt óc mà xẻo thịt.” Vân Chiêu bóp méo hàm ý của người ta giảng giải cho tên cường đạo thế hệ kế cận:
“ Vậy Minh Nguyệt lâu thuộc loại nào?”
“ Chẳng thuộc loại nào, chơi vui thôi.”
“ Vậy thì làm sao ta biết khi chúng ta đi làm ăn sẽ gặp phải sợi nào?”
“ Thì ta nói cho ngươi biết.”
Vân Dương nhẹ người vứt luôn cái bản đồ ra sau đầu:” Tốt lắm, vậy ta đi luyện kỵ thuật đây, ngươi có đi không?”
Vân Chiêu vỗ cái bụng tròn như trống của mình:” Ta không có cơ hội thành một mã tặc hợp cách nữa rồi.”
Vân Dương thấy đây đúng là điều đáng bi thương nhất trên đời, ôm lấy huynh đệ an ủi:” Nhất định có thể, huynh đệ chúng ta phải cùng nhau thúc ngựa cướp bóc thiên hạ, làm sao thiếu ngươi được.” Rồi kệ sự phản đối của Vân Chiêu kéo xềnh xệch y đi.
Tiền Thiểu Thiểu từ ngoài cửa sổ nhảy vào, kéo cái ghế nhỏ chống cằm ngồi trước bản đồ.
Lúc Trương sư giảng giải tấm bản đồ này cho thiếu gia, nó cũng nghe, nhưng mà lời Trương sư nói khác với lý giải của thiếu gia, tấm bản đồ này chính là khu vực kiếm cơm của mọi người sau này, những đường chỉ kia chính là bát cơm.
Phải nhớ thật kỹ, không được bỏ xót.
Vì nó muốn thành quản gia của Vân thị, như thế phải tỏ ra hữu ích với thiếu gia.
Nó biết khi Trương hiến lên tấm bản đồ này thì không có sợi tơ đủ màu như bây giờ, mà hoàn toàn là một màu trắng, sau đó thiếu gia mới thêm màu vào.
Vì thế tổng hợp những thứ nghe ngóng được, Tiền Thiểu Thiểu cố gắng mô phỏng theo lối suy nghĩ của thiếu gia, để lý giải nguyên nhân vì sao thiếu gia lại làm thế.
Biên quân đã thảm lắm rồi, một khi biên quân biến loạn, hậu quả nghiêm trọng, thiếu gia không muốn đụng vào đường tài phú của họ, cho nên nhuộm thành màu đỏ, điều đó rất dễ hiểu.
Khắp thế giới đang gặp thiên tai, cho nên lương thực cứu nạn không thể đụng vào, thiếu gia cũng nhuộm thành màu đỏ, cái đó cũng hợp lý.
Màu lam chính là lương thực vận chuyển bằng đường thủy, đụng vào là thiên hạ chấn động, mà giờ Thiểm Bắc đang có vài tên cực khấu lợi dụng người dân không có cái ăn lôi kéo họ làm cướp, thiếu gia không muốn giúp chúng lớn mạnh, làm thế là hại cả bản thân.
Màu phấn hồng hình như liên quan tới giao dịch thương cổ đông nam và tây bắc, thiếu gia có nói trong những giao dịch này có cái tốt, mang ý nghĩa tích cực, có cái thuần túy là giao hoán lợi ích, vì thế đụng vào cũng không sao.
Cái màu đen trên bản đồ tuy không nhiều, đa phần lại tập trung ở Sơn Tây.
Cái này vì sao phải ra sức phá, nó hoàn toàn không hiểu, vắt óc nghĩ không ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất