Minh Thiên Hạ

Chương 129: Cái nhà tặc khấu .

Chương 129: Cái nhà tặc khấu .
Sắc xuân đã tràn ngập khắp Tần Lĩnh, tuyết chảy băng tan, Vân gia trang tử rợp bóng cỏ cây hoa màu xanh rợn, xa xa Ngọc Sơn bao phủ trong sương mờ vẫn thấy được chóp núi phủ tuyết.
Hôm nay gió xuân thổi nhẹ, không khí thoáng đãng dễ chịu, mây lờ lững trôi trên bầu trời xanh ngắt, cảnh đẹp làm người ta có chút cảm giác lười khác, Vân Nương gần đây ít quản chuyện gia tộc rồi, giờ nàng là nhụ nhân, mẹ của quan lão gia, chú trọng ung dung cao quý, không thể tùy tiện xuất đầu lộ nhiên như trước.
Thấy đám khuê nữ chạy hết, lấy quạt che mặt ra, liếc nhi tử một cái:” Đám tỷ muội của con nên tìm nhà tốt.”
“ Mẹ lo con lấy tỷ muội ra trao đổi sao? Mẹ quá coi thường con mẹ rồi, Tú Tú với Cao Kiệt là rùa đen vừa mắt ba ba thôi, tuy con thấy Cao Kiệt không phải là đối tượng tốt của tỷ ấy, nhưng mà tỷ ấy đã thích rồi thì tùy vậy.” Vân Chiêu thoải mái nói: “ Tỷ muội khác cũng thế, chỉ cần thích, dù gả cho ăn mày con cũng nhận, cùng lắm thêm chút hồi môn thôi.”
Vân Nương nới cổ áo nhi tử ra một chút, quạt mát cho con: “ Con nghĩ thế là tốt, nhà ta thế này là được rồi, không cần thêm gì nữa.”
Vân Chiêu lắc đầu: “ Chưa đâu mẹ, đợi lưu dân ùn ùn kéo tới, chút gia nghiệp nhà ta trong đợt sóng thần đó chưa là gì, chỉ như một cục đất to, bị sóng xô qua một cái là tan biến sạch, con phải biến nhà ta thành tảng đá lớn, thậm chí là ngọn núi, dù nước chảy thế nào cũng không ảnh hưởng gì tới chúng ta.”
“ Con đã làm tốt hơn cha con, tổ phụ con nhiều rồi. “ Ngày ngày thấy nhi tử vất vả, Vương Nương rất đau lòng, theo nàng thấy giờ cả huyện hàng vạn người nợ ơn Vân thị, vậy là đủ rồi, Vân thị nhờ ân tình này có thể đứng vững trăm năm:
“ Mẹ, cục diện con gặp phải nghiêm trọng hơn cha con, tổ phụ con nhiều, nếu con sinh ra sớm mấy chục năm, lúc Đại Minh còn cường thịnh, con nhất định nghe lời mẹ, dù treo tóc lên mái nhà cũng phải thi cho được trạng nguyên để mẹ vui. “ Vân Chiêu thở dài: “ Bây giờ con đọc sách nhiều tới mấy cũng vô ích.”
Vân Nương nhíu mày, nàng biết giờ nhi tử tiếp xúc nhiều, biết nhiều, tầm nhìn xa hơn rồi, mình không giúp được gì nữa: “ Thực sự nghiêm trọng như vậy sao?”
“ Vâng, Vương Gia Dận đã phát triển lớn mạnh lắm rồi.”
“ Người đó là ai?”
“ Cũng là một tặc khấu giống nhà ta.”
“ Nói láo, nhà ta là nhà quan hoạn.”
Vân Chiêu vỗ miệng coi như tự phạt, chả hiểu sao thuận miệng nói cái tự nhận mình là cường đạo rồi, quên mất giờ mình là tri huyện đáng hoàng: “ Vâng, vâng, mẹ nói sao thì là vậy, tóm lại tên Vương Gia Dận này hiện có ba mươi sáu nhóm tặc khấu quy thuận, gọi là Tam Thập Lục doanh, tổng nhân số quá 20 vạn. Nay ở một dải Sơn Tây, Thiểm Bắc công thành cướp trại, đánh đâu thắng đó, đi tới đâu cỏ không mọc nổi.”
Vân Nương run giọng: “ Vậy nhà ta bây giờ có bao nhiêu người?”
“ Chưa tới năm nghìn ạ, mà đa phần còn là lưu dân, nói cách khác, cho dù chúng ta có đi quy thuận Vương Gia Dận, cùng lắm chỉ được tính là một doanh.”
“ Không được đi, quy thuận tặc khấu có gì hay ho đâu, sớm muộn gì cũng bị quan phủ tiêu diệt thôi. Mẹ nghe nói à, Hồng Thừa Trù ở Phượng Hoàng Sơn cùng một dải Thương Nam giết hơn hai vạn tặc khấu đấy, ông ấy lại đi tiểu phỉ rồi, chắc là sắp giết hết tặc khấu rồi đấy.”
Vân Chiêu thấy mẹ vẫn đánh giá quá cao triều đình:” Mẹ ơi, nếu tặc khấu chỉ có 20 vạn, đúng là ông ta sẽ dễ dàng giết sạch, nhưng mà cái Đại Minh đáng chết này lại đang không ngừng tạo ra tặc khấu. Trước kia Hồng Thừa Trù giết hơn 300 tên tặc khấu ở Hàn Thành, thanh danh vang dội, sau đó lại giết hơn 2 vạn tặc khấu ở Phượng Hoàng Sơn, nhưng triều đình chẳng ban thưởng. Nguyên nhân là vì, giết 2 vạn, lại sinh ra 20 vạn.”
: Con đang lo, đợi họ giết hết 20 vạn, rồi lại sinh ra 200 vạn, tới khi đó giết không xuể, triều đình cũng xong luôn.”
Câu này làm Vân Nương có chút sợ hãi, vội bấu chặt tay nhi tử:” Hay là nhà ta vào Tần Lĩnh đi, tổ phụ có để lại đường lui cho chúng ta.”
Vân Chiêu sáng mắt hỏi vội:” Ở đâu hả mẹ, để con an bài trước.”
“ Chỉ có Phúc bá biết, tổ phụ con để lại trăn trối, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, chưa được vào.”
Quanh đi quẩn lại vẫn là nút thắt này, dù sao Vân Chiêu cũng đã có thêm manh mối rồi, không cần suy bừa đoán bậy nữa.
Phúc bá có thể coi kho vũ khí là chuyện lớn bằng trời, dùng cả tính mạng để gìn giữ, nhưng tổ phụ của y thì khác.
Kho vũ khí rất quan trọng, nhưng dù quan trọng tới đâu chăng nữa, cũng không thể quan trọng bằng con cái mình, để lại một con đường lui là tất yếu.
Hay lắm, có thêm cái cớ này Vân Chiêu càng thoải mái đi đào cái kho vũ khí ấy ra dùng rồi, dù sao đó là thứ tổ tiên mình để lại cơ mà, mình tìm ra ông ấy chẳng còn lý do gì ngăn cản mình nữa.
Thế là trong lúc hai đứa bé như hai con chuột chũi bận rộn thăm dò chỗ này đào xới chỗ kia, thậm chí còn tổ chức đám huynh đệ đi sâu vào rặng Tần Lĩnh tìm kiếm chưa ra thì mùa hè bất tri bất giác đã tới, lương thực mọc rất vui mắt, bất kể là mạch, kê, cốc , đỗ hay là câu lương thực mới của Vân thị đều phát triển rất tốt, khắp cả huyện Lam Điền được bao phủ sắc xanh của cây cối, sắc xanh của sự sống.
Trong khi nơi khác mặt đất nứt nẻ, đai đai khô khốc biến thành bụi thì ở huyện Lam Điền dòng nước trong mát chảy róc rách mọi ngóc ngách, nghe hết sức vui tai.
Điều đáng tiếc duy nhất là không nghe thấy tiếng ve kêu, châu chấu cũng chẳng thấy, ngay cả chim sẻ cũng gặp họa nốt, không cần biết là con gì cứ bị con người tóm được là chui vào bụng hết.
Vân Chiêu cảm thấy rất kiêu ngạo.
Từ khi huyện Lam Điền thực hiện chính sách lấy công sức đổi cứu tế tới nay, chỉ có người chết vì bệnh, chết vì tai nạn, chết vì tuổi già chứ không có ai chết đói nữa.
Đây là thành tích cực lớn, vì thế Vân Chiêu viết thư cho Hồng Thừa Trù khoe công.
Hồng Thừa Trù cũng gửi thư trả lời, trong thư lần đầu tiên Vân Chiêu nhìn thấy tên hai nhân vật mà y cực kỳ kiêng kỵ Lý Hồng Cơ và Trương Bỉnh Trung.
Lần này Hồng Thừa Trù tới Sơn Tây tiễu phỉ không được công trạng gì, chủ yếu vì đám tặc khấu này bỏ chạy, lúc chúng ở Sơn Tây, lát chạy qua Thiểm Tây, đuổi đi đuổi lại kiệt sức không tóm được tên nào để chặt đầu, khiến Hồng Thừa Trù hao tâm tổn trí.
Đồng thời còn thúc giục Vân Chiêu phái người đi đông nam mua lương thực, lương thực mà ông ta lấy được ở Thương Nam không còn là bao nữa, bởi vì không chỉ đội quân của ông ta ăn, còn thi thoảng phải tiếp tế cho quân đội huynh đệ, lương thực tiêu hao rất nhanh, rút ngắn rất nhiều thời gian tác chiến so với dự liệu của Hồng Thừa Trù.
Vân Chiêu căn bản chẳng định đi đông nam mua lương thực, thời buổi này lương thực quý như mạng vậy, làm gì có chỗ nào dư thừa nữa, cho dù là có, cũng bị đám diêm thương thông qua các loại thủ đoạn lấy mất đổi thành diêm dẫn phát tài rồi.
Lương thực của huyện Lam Điền năm nay một hạt cũng không bán, cần phải dự trữ, cho dù được mùa cũng phải như thế.
Nếu như đã không thể mua lương thực, cũng không muốn bán lương thực của mình cho người ta, vậy thì chỉ còn một lựa chọn ... Cướp!
....
Hôm nay nghỉ ở đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất