Chương 136: Lần đầu đi cướp. (2)
Thực tế thời gian kiểm tra địa hình rất ngắn, chưa tới một canh giờ đã kết thúc.
Theo lời Phúc bá nói thì là một khi bắt đầu đánh nhau thì cứ đánh là được, còn lại giao cho ông trời.
Giọng điệu sặc mùi thổ phỉ đánh nhau ấy khiến Vân Chiêu rất hoài nghi có đúng là ông ta đã từng phục vụ cho đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Minh hay không?
Hoặc là chiến trường vốn đơn giản như thế?
Cuối cùng chiến thuật Vân Phúc, Vân Tiêu định ra đơn giản tới mức làm người ta không thể tin nổi, đó là đợi Vân Phúc bắn một phát chết Hám Nam Sơn, sau đó cho một tràng loạn tiễn rồi kỵ binh kéo qua một lượt, rồi mọi người ùa lên, dùng sóng người 1000 người chôn đối phương luôn.
Sáng ngày hôm sau, thám báo dưới chân núi mang về một phần lễ vật.
Lễ vật do Hám Nam Sơn phái người đưa tới, không coi là lớn, cũng chẳng phải nhỏ, hai đĩnh bạc 25 lượng yên tĩnh nằm trong hộp gấm.
Bên trong còn có một phong thư lời lẽ nhũn nhặn hết mức, nói là muốn mượn đường Thiếu Hoa Sơn, mong chư vị đầu lĩnh nể mặt Hám Nam Sơn, cho phép họ đi qua, đợi vụ làm ăn hoàn thành, sẽ có hậu lễ và rượu ngon các chư vị đầu linh uống rượu tán gẫu.
Vân Tiêu nhận lễ vật, đồng thời cắm một lá cờ vàng ở đầu đường, coi như đã chấp nhận thỉnh cầu của Hám Nam Sơn.
Vân Chiêu rất hứng thú quan sát những chuyện này, đều là thứ mà trước kia chưa từng thấy qua.
Vì thế tới trưa Hám Nam Sơn lại đưa lễ vật tới, lần này là hai thếp lụa, nói là để nữ quyến trên sơn trại làm vài bộ y phục.
Vân Tiêu nhận lễ vật, sau đó cắm một lá cờ lam trên đường, ý là mời Hám Nam Sơn lên sơn trại gặp mặt.
Rồi chập tối có một thớt ngựa chở kỵ sĩ trực tiếp tới sơn môn, đặt hai vò rượu với một phong thư, đại ý là lần này công việc bận rộn, không dám quấy nhiễu các vị đầu lĩnh, đợi trả tiêu xong sẽ lên núi thỉnh tội.
Vân Tiêu nhận lễ vật, rồi sai người thu lại hai lá cờ vàng lam, treo một lá cờ đỏ rực lên, đầu cán cờ treo một bông hoa lụa đỏ.
Không lâu sau tên kỵ sĩ tới đưa rượu thi lễ với lá cờ ba lần rồi vác cờ về.
Thổ phỉ gì mà lễ nghi còn rườm rà hơn văn nhân nữa, không phải thấy tiêu đi qua thì một bên hô "con bà nó, lên" một bên thì “huynh đệ, giết!” là xong à, Vân Chiêu thắc mắc:” Làm thế có ích gì không? Ý cháu là chả lẽ nhận tiền, lụa với rượu rồi thì không cướp nữa à?”
Vân Tiêu giải thích:” Đây chính là một cách bái sơn rất nổi tiếng của tiêu cục, gọi là tam đoạn cẩm. Theo lý mà nói, Thiếu Hoa Sơn tiếp nhận lễ vật, tặng lại cờ tiền đồ vô lượng thì khi đội xe tiêu cục đi qua Thiếu Hoa Sơn phải đóng cửa trại một ngày để người ta yên tâm đi qua.”
“ Nhưng mà chút thu hoạch này sao bằng đánh cướp?” Vân Chiêu vẫn thấy khó hiểu:
“ Là như thế này, chúng ta tiếp nhận lễ vật của tiêu cục Hùng Phong, đại biểu mọi người là bằng hữu, sau này nếu như sơn trại có người cần xuống núi tới Lạc Dương, có thể ở tại tiêu cục Hùng Phong, tiêu cục đảm bảo người đó không bị quan phủ truy bắt. Nếu như sơn trại cần mua sắm, có thể giao Hùng Phong tiêu cục làm thay, họ nhất định sẽ làm tốt.”
“ Nếu có kẻ không tuân theo quy củ, phá hỏng phép tắc, sau này tiêu cục đi qua Thiếu Hoa Sơn sẽ đều coi người trên núi là kẻ địch sinh tử, nếu chuyện làm ăn mà Thiếu Hoa Sơn phá hoại đủ lớn, các tiêu cục sẽ liên hợp với nhau, thậm chí cả với sơn trại khác đánh Thiếu Hoa Sơn.”
“ Đây là phiền toái rất lớn, thêm vào thực lực của bản thân Hám Nam Sơn cường hãn, giao du lại rộng, không ai dám tùy tiện đắc tội.”
Nghe Vân Tiêu giải thích, Vân Chiêu vỡ ra được một điều, kỳ thực đạo phỉ là tiêu cục là mối quan hệ dựa vào nhau mà tồn tại, không nhất định là kẻ thù trời sinh.
Nếu không có tiêu cục, người sơn trại sẽ không biết thương nhân nào không nhờ tiêu cục vận chuyển hàng, muốn lén lút lừa bịp qua ải.
Nếu không có sơn trại, tiêu cục cũng không có giá trị tồn tại, ai cần áp tiểu khi không có thổ phỉ chứ? Cho nên dưới tình huống có tiền cùng nhau kiếm, tiêu cục với đạo phỉ kỳ thực là người một nhà.
Lại qua một ngày nữa, đại môn sơn trại Thiếu Hoa Sơn đóng cửa, trong Tụ Nghĩa Đường sơn trại trống không, chỉ còn lại Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu.
Vân Chiêu nằm trên ghế da báo ngủ một giấc tỉnh dậy mà vẫn không thấy có chút động tĩnh nào.
Đã giao hẹn với Vân Tiêu, khi nào Hám Nam Sơn áp tiêu qua thì sẽ phái người tới gọi y ra chiến trường xem đánh nhau, không ngờ trưa rồi mà không thấy ai về sơn trại gọi mình.
Hám Nam Sơn không tới à?
Không lười biếng như Vân Chiêu, Tiền Thiểu Thiểu đi khắp nơi mót đồ, ngực nó đã chứa tới phồng lên rồi, không biết nó nhặt được cái gì.
Đợi khi nó đổ ào thứ trong người ra, Vân Chiêu câm nín, ai dè nó đi thảo cả đinh đồng trên cửa của người ta, tên này mà đi làm cường đạo, hắn dám lấy luôn cả quần người ta lắm.
“ Thiếu gia, muộn quá rồi, chẳng lẽ Hám Nam Sơn không tới à? “ Tiền Thiểu Thiểu cũng có lo lắng tương tự Vân Chiêu:
“ Thế nào cũng tới, chưởng quầy ở Tây An nói, số lương thực này do hai tên thương cổ Phạm Tiêu Sơn và Vương Đăng Khố muốn vận chuyển đi Mông Cổ, đổi trâu cừu với người Mông Cổ, phải đưa tới trước mùa thu, thời gian của chúng không nhiều.” Vân Chiêu ngẫm nghĩ một chút rồi cho Tiền Thiểu Thiểu một câu trả lời khẳng định:
Khi rảnh rỗi tới mức ngồi đếm số đinh đồng thì đột nhiên Tiền Thiểu Thiểu đứng dậy hô:” Tới rồi.”
Quả nhiên là không bao lâu sau Cao Kiệt sải bước đi vào cũng hô một tiếng: “ Tới rồi.”
“ Đã xác nhận trên xe là lương thực chưa? Liệu chúng có lấy cát lừa chúng ta không?”
“ Thám báo đã xác nhận rồi, đung là lương thực, bọn họ chuyên làm nghề này, kinh nghiệm lắm, không qua mắt họ được.”
Đến Tiền Thiểu Thiểu cũng kệ số đinh đồng tốn cả sáng thu thập được, vội vã chạy theo Vân Chiêu, cùng Cao Kiệt rời sơn trại.
Ba người đi tới một cây đại thụ, Cao Kiệt đưa Vân Chiêu và Tiền Thiểu Thiểu lên cây rồi vội vàng chạy mất, thoáng cái đã mất bóng trong cỏ rậm rạp cao bằng người.
Hai đứa bé kiếm chỗ chắc chắn để ngồi xong liền nhận ra, nơi này đúng là vị trí tuyệt hảo để quan sát chiến trường.
Chưa nói tầm nhìn rộng mở, cách chiến trường Vân Tiêu dự kiến cũng chỉ 300 mét, có thể nhìn thấy hoàn chỉnh cả chiến trường.
Tiền Thiểu Thiểu đột nhiên mặt nhăn nhó đau đớn, Vân Chiêu vội hỏi sao, nó nhịn đau nói: “ Có người dùng ná bắn mông tiểu nhân.”
Vân Chiêu vội nhìn quanh, nhưng nào thấy ai, vả lại ai làm chuyện này chứ?
“ Nhất định là Vân Dương rồi, á ...”
Tiền Thiểu Thiểu vừa dứt lời lại bị trúng một đòn nữa, mông nhoe nhoét thứ gì đó vàng vàng, Vân Chiêu nhìn kỹ, thì ra là quả núi, nhìn theo hướng "đạn" bắn tới, quả nhiên phát hiện ra Vân Dương thập thò trong bãi cỏ cười trộm.
“ Mau lên đây.”
Vân Chiêu vẫy tay, Vân Dương như con sóc leo lên cây.
Tiền Thiểu Thiểu khinh bỉ: “ Bị Xuất Lưu gia đuổi khỏi kỵ binh rồi chứ gì?”
Vân Dương đường hoàng nói: “ Ta tới bảo vệ hai đứa bé các ngươi.”
“ Chắc chắn là bị đuổi rồi ...”
Vân Chiêu không rảnh nghe hai đứa này cãi nhau, mắt dõi về phía quan đạo, cuối con đường đã thấy chấm đen di động.
Đúng lúc này có giọng nói hùng hồn vang lên dưới chân núi:” Hùng Phong Dương Châu! Hùng Phong Dương Châu! Bằng hữu cho mượn đường.”
Sau vài tiếng hô, sáu hán tử nai nịt gọn gàng tay cầm trường đao từ chỗ rẽ chân núi đi tới, sáu người xếp hình giẻ quạt, hai người đi giữa, bốn người chia ra hai bên đường, đi như dùng chân đo đạc từng bước đất dưới chân, cực kỳ cẩn thận.
Vân Dương hồi hộp kéo cành cây nhỏ gần đó che người, nhìn qua khe hở, tim đập như trống.