Chương 137: Lần đầu đi cướp. (3)
“ Xuất Lưu gia nói, cảm giác của ông ấy ngày hôm nay không tốt, có khi mọi chuyện sẽ không được thuận lợi. “ Vân Dương lấy chùm quả rừng ra, ăn liên hồi, chứng tỏ hắn cũng căng thẳng lắm:
Vân Chiêu đang hết sức hồi hộp, nghe thấy hắn nói thế quay sang: “ Vì sao vậy?”
Ai ngờ Vân Dương chỉ mặt y: “ Vì ngươi đấy.”
Vân Chiêu bất mãn: “ Ta có can thiệp gì đâu, cũng không nói gì, không làm gì, ảnh hưởng tới ai chứ?”
Vân Dương nép sát người vào thân cây, thì thầm: “ Xuất Lưu gia nói, tuổi ngươi quá nhỏ, vụ làm ăn đầu tiên lại quá lớn, ông trời sẽ không để ngươi thành công.”
“ Đây là cái lý gì vậy?”
“ Xuất Lưu gia còn nói, nếu như lần này chúng ta làm ăn thuận lợi, chứng tỏ ngươi có phúc lớn, vận khí lớn, sau này làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió. Còn nếu như lần này làm ăn không thành, hoặc là lỗ vốn, sau này huynh đệ theo ngươi sẽ nếm đủ mọi khổ cực.”
Vân Chiêu nghe không thoải mái chút nào:” Chẳng lẽ lần đầu tiên ta đi cướp phải chọn ông già trẻ nhỏ cho thuận buồm xuôi gió?”
Vân Dương đút cả nắm quả xanh xanh không rõ tên vào miệng, giọng hàm hồ:” Vụ làm ăn đầu tiên của ta rất thuận lợi, lần thứ hai cũng thế, không biết lần thứ ba thế nào đây.”
“ Chuyện hoang đường.”
“ Dù sao kết quả cũng sắp thấy rồi, đợi làm ăn kết thúc, ngươi đi mà hỏi Xuất Lưu gia.”
Nhìn đội ngũ xe chở lương thực đã biến mất không thấy nữa ở sau ngã rẽ, vốn trước nay không tin vào mấy chuyện thần ma vận khí, đang lúc này nghe Vân Dương nói linh tinh một hồi, tâm tình Vân Chiêu bỗng nhiên trở nên nặng nề.
Rất nhanh trên quan đạo có một thớt ngựa phóng tới, người trên ngựa quan sát một hơi, sau đó phát ra tiếng chim kêu, sáu người đi trước quay lại vẫy tay với người kia, kỵ sĩ cứ đứng đó, đợi đội xe lộ ra sau đường núi mới tiếp tục tiến lên.
Đội xe đã vào điểm phục kích, Vân Tiêu không có động tĩnh gì, tiếng súng mọi người trông đợi mãi không thấy đâu, ba thiếu niên nấp trên cây gần như đều nín thở.
Rất nhanh Vân Chiêu hiểu ra Vân Tiêu không hành động là đúng, đội xe dầu tiên tiến vào phạm vi phục kích hình như có vấn đề, một số kẻ từ trên xe ngựa nhảy xuống, chia ra đứng thẳng tắp bên đường.
Không xong, hình như đây là hành động của quân đội.
Thiếu Hoa Sơn mùa hè nóng bức ngột ngạt, hôm nay trời lại không có gió, mặc dù nấp trong bóng râm, y phục Vân Chiêu vẫn ướt đẫm mồ hôi.
Người trên sơn đạo mỗi lúc một nhiều, hơi thở của Tiền Thiểu Thiểu và Vân Dương trở nên dồn dập, ve kêu ra rả chỉ khiến lòng người thêm phiền loạn.
“ Đoàng!”
Bất thình lình tiếng súng nổ vang giữa trưa hè, bọn ve trong tích tắc tựa nhất tề ngừng kêu, tiếp đó Vân Chiêu nhìn thấy đại hán áo lam ôm ngực ngã xuống.
“ Địch tập kích.”
Hán tử đứng hai bên sơn đạo không vì có người chết mà hoảng loạn, ngay lập tức tổ chức đội ngũ đánh về phía có khói bốc lên.
“ Đoàng!”
Lại tiếng súng nữa, đại hán áo lam chạy trên cùng ngã xuống theo.
Tiếp đó là loạt tiếng viu viu từ trong bụi cỏ dại um tùm bắn ra bắn một cách hỗn loạn, chẳng có trình tự trước sau gì, song đều nhắm vào đám người đang xung phong.
Ba đợt tên liên tiếp, ngăn cản thế công của đám hán tử áo lam, bọn chúng kéo giãn cự ky đội hình, tránh tên, đúng lúc này cát bụi mù trời, một đội kỵ binh từ trên sườn dốc lao xuống với khí thế dời non lấp biển.
Đám hán tử áo lam la hét quay đầu chạy tứ tán, nơi đồng không, dưới sườn dốc mà va chạm với kỵ binh chỉ thấy đường chết.
Xuất Lưu là một lão già gày gò nhỏ thó, bình thường vì hay chảy nước mũi nên mới có cái tên này, ra đường hay bị đám trẻ con bám theo sau trêu chọc, hình tượng cực kém. Ấy vậy mà hiện mặc giáp mỏng, trường đao lồng qua hai vòng sắt bên hông, đặt ngang đao, toàn thân giống như thanh đao bén nhọn, từ trên núi đâm thẳng xuống.
Tiếng súng cứ thong thả vang lên, mỗi lần súng nổ là một lần có hán tử áo lam ngã xuống, đều là trường thương thủ có uy hiếp lớn nhất với kỵ binh.
Đám người áo lam trải qua hoảng loạn ban đầu đã bình tĩnh trở lại, quay về đường cái, chặt đứt dây thừng buộc gia sức, nhanh chóng kéo xe lại quay thành vòng tròn, điên cuồng bắn cung ra ngoài.
Đáng tiếc, đội ngũ của chúng quá dài, tận 2 dặm, đám cường đạo nấp ở dưới sườn dốc còn nhanh hơn cả kỵ binh, la hét nhảy qua xe, gặp ai chém nấy.
Kỵ binh ở trên sườn núi đã tới rồi, bằng khí thế không gì ngăn cản, Xuất Lưu thúc ngựa bay qua xe chở lương, lao thẳng vào vòng tròn, hai tay hai đao tả xung hữu đột.
Lúc này Vân Chiêu mới phát hiện, không thấy đám thúc thúc của mình đâu cả, mà nhân số tham gia trận đánh rõ ràng ít hơn số người phục kích, vội hỏi Vân Dương:” Có vấn đề gì thế, số người còn lại của chúng ta đâu?”
“ Đừng lo, Tiêu Thúc nói, chúng ta có 1000, đánh 300 lại có kỵ binh hỗ trợ mà không thắng thì mất mặt quá, cho nên chia quân hai đầu, không cho kẻ nào thoát. Đợi khi kẻ địch cho rằng chúng ta chỉ có ngần ấy, chúng không bỏ chạy mà dừng lại đối phó, lúc ấy số còn lại sẽ xông lên, quét sạch một mẻ lưới cho tiện.” Vân Dương chỉ tay:” Kìa, ngươi xem đi, tới rồi.”
Lúc này tiếng "giết" từ bốn phương tám hướng truyền tới, tựa hồ nơi nào cũng có người, Vân Hổ người mặc áo da thú, thân hình lực lưỡng, cầm một thanh trảm mã đao, lưỡi đao dài ba thước, tựa thanh sắt lớn, chém một phát xẻ đôi từ vai tới hông tên tiêu sư vội vàng nghênh chiến.
Đám tiêu sư cuống cuồng gõ la, muốn tập trung nhân thủ lại, dựa vào xe hàng chống địch, song một nửa bị kỵ binh xé ngang đội ngũ, phần khác bị cường đạo đi trước giữ chân, muốn gom quân lại đâu phải dễ.
Ở cuối đội ngũ xe chở lương đám người còn đông hơn gấp bội ùn ùn kéo tới, đám tiêu sư tái mặt liên tục lùi lại, không ngờ đám người kia vừa tới nơi lập tức tháo rỡ lương thực trên xe, chất đầy xe đẩy, sau đó một người kéo, một người đẩy, nhanh chóng rời chiến trường.
Đám tiêu sư nhận ra đây chỉ là đám nông phu không có vũ khí, định cướp lại, song ít không định nổi nhiều, nên nhớ lần này Vân thị xuất quân, có 1000 cường đạo, tới 2000 nông phu. Nông phu thực ra đều là người sống ở các cốc khẩu tuy không phải lực lượng chiến đấu chính của các sơn trại nhưng trước kia họ chung một cái tên là cường đạo, nên nào sợ ai, lúc này người đông thế mạnh, cứ chục cái xiên gỗ đâm một người, đám tiêu sư bất kể võ nghệ siêu quần đến mấy chỉ có đường chết.
Xuất Lưu toàn thân đẫm máu phá vòng phòng thủ của đám tiêu sư xông ra, ngựa của ông ta không thấy đâu nữa, kỵ binh xoay tròn móc câu ném vào xe chở lương, ra sức thúc chiến mã kéo đi.
Trận địa phòng ngự đã thủng, đám cường đạo nhân số áp đảo ùn ùn kéo tới chém loạn xạ bậy, chẳng mấy chốc xung quanh trận xe toàn là xác chết, có địch, cũng có quân ta.
Vân Chiêu nhìn thấy người bên mình liên tục ngã xuống, tay nắm chặt, định bám cây léo xuống, nhưng Vân Dương giữ chặt lấy.
“ Tiêu thúc bảo ta, nếu ngươi xuất hiện trên chiến trường sẽ chém chết ta.”
Tiền Thiểu Thiểu thì xem tới cao hứng, mỗi khi có người áo lao bị kỵ binh dùng móc câu kéo ra khỏi chỗ nấp, nó lại hét lên, mấy lần Vân Dương giữ lấy không thì ngã rồi.
Cao Kiệt tay cầm thuẫn da hộ thân nhảy lên xe chở lương, sau đó lấy cả thân thể lao xuống kẻ địch trong xe trận, những tên đạo phỉ khác thấy vậy cũng học theo, nâng thuẫn bài che người liều mạng lao tới như thiêu thân, kiểu đánh bạt mạng làm đám tiêu sư thoáng bất ngờ, thế là bên trong người đông nhung nhúc, tiếng người tiếng thét không dứt.