Minh Thiên Hạ

Chương 139: Kho vũ khí Vân thị. (1)

Chương 139: Kho vũ khí Vân thị. (1)
Hai ngày sau, đại án kinh thiên ở Thiếu Hoa Sơn lấy tốc độ nhanh nhất truyền đi khắp Quan Trung.
Tiêu cục Hùng Phong ở Lạc Dương phát ra anh hùng thiếp, triệu tập anh hùng thiên hạ tấn công Thiếu Hoa Sơn, đồng thời bỏ ra 5000 lượng bạc mua đầu Tái Bá Đương.
Tới ngay cả Vân Hổ cũng thu được một tấm "anh hùng thiếp".
“ Hổ thúc, thúc chôn mất 5000 lượng bạc rồi.” Vân Dương giúp Vân Hổ mù chữ đọc anh hùng thiếp xong, cười hô hố trêu:
“ Không biết lớn nhỏ.” Vân Hổ cười mắng Vân Dương, song chuyện này thực sự quá lớn, không đùa nổi, quay sang Vân Tiêu:” Chắc chắn không có sơ hở gì chứ?”
Vân Tiêu bây giờ tẩu thuốc không dời mồm, thoải mái nói:” Không thành vấn đề, ta kiểm tra bốn lần, không kẻ nào thoát hết, không có chứng cứ, dù chúng có muốn đổ lên người chúng ta cũng khó. Đợi A Trệ đem gạo đổi thành mạch, kê gửi cho Hồng Thừa Trù, chuyện này sẽ không ai hỏi tới nữa.”
“ Giờ chỉ cần đợi đám quần hùng tụ tập ở Thiếu Hoa Sơn cho một mồi lửa đốt đi là xong, nếu bị người ta chặn lại ở giữa đường thì cứ nói là là nhận được anh hùng thiếp tới diệt Thiếu Hoa Sơn là được.”
Vân Hổ vẫn không yên tâm:” Thực sự lừa được người ta sao?”
Vân Tiêu phả một làn khói, lời chướng tai phun ra: “ Ngươi thì tất nhiên không lừa được ai, Cao Kiệt thì được.”
May là Cao Kiệt là nữ tế tương lai của hắn, nếu không Vân Hổ đấm bộ xương khô này một phát rồi:” Ngươi giỏi thế thì nói xem A Trệ giữ tám tên Kiến Châu kia làm gì, vì sao không giết quách cho tồi?”
“ A Trệ nói những kẻ đó rất hữu dụng, sức chiến đấu mạnh mẽ, muốn tặng cho Phúc bá luyện binh, đợi tất cả mọi người đều gặp người Kiến Châu, từng chiến đấu với người Kiến Châu, khi lên chiến trường không sợ nữa.”
“ Vậy kho vũ khí, ngươi thấy rồi, ta chưa được thấy, sao không lập tức vũ trang cho chúng ta?” Hiện giờ chuyện Vân Hổ tha thiết nhất là vũ khí, nếu được trang bị tốt, trận chiến vừa qua đâu mất thời gian như thế:
Vân Tiêu thở dài:” Không đơn giản như vậy, số vũ khí này vốn để tiếp viện cho phía Liêu Dương, còn chưa đưa tới nơi thì đám Thích Kim, Trần Sách đã chiến tử, toàn quân bị diệt rồi.”
“ Đám huynh đệ chúng ta không có phúc trang bị số vũ khí này, Phúc bá kiên trì không nhận người của chúng ta, ông ấy muốn tuyển trai tráng không có vướng bận gì trong số lưu dân, nhân số cũng không nhiều, chừng 1000 thôi.”
Nghe nói mình không có phần, Vân Hổ tức giận:” Thế thì chúng ta thiệt à?”
“ Chúng ta có vũ khí lão tổ để lại, đều là vũ khí rèn từ 50 năm trước, đao Oa rất nhiều, điểu súng hơi ít, còn hỏa pháo không có. Hơn nữa những thứ này còn cất trong hầm tới 30 năm, trời mới biết điểu súng còn dùng được hay không?” Vân Tiêu sở trường xạ tiễn, hơn nữa thích dùng mưu chứ không dùng sức như đám huynh đệ, cho nên rất thèm số vũ khí tầm xa kia, đáng tiếc chia phần quá ít:
Vân Hổ khoanh tay trầm mặc:” Có phải A Trệ không tin đám huynh đệ chúng ta không?”
“ Không phải là không tin, mà chúng ta làm đạo tặc quen rồi, tính tình tùy tiện, không cách nào học được thứ Phúc bá dạy, chúng ta không cách nào tuân thủ quân kỷ, nên chọn từ trong lưu dân chưa biết gì, dễ dạy. Chuyện này Mãnh ca, Báo Tử, Lão Giao đều đồng ý, Lão Hổ, ngươi đừng cả nghĩ.”
“ Chúng ta đều có tuổi rồi, không thể nào theo A Trệ chinh chiến đến cùng, giúp nó trông nhà cho tốt đã là làm tròn chức trách của trưởng bối rồi.” Vân Tiêu có chút tiếc nuối sinh không gặp thời, mười năm nữa mới là lúc Vân Chiêu thể hiện hùng uy, còn đám người bọn họ đều đã già:
.....
“ Chỉ có chừng này thôi à?” Vân Chiêu vỗ một khẩu Thần uy tướng quân pháo lẩm bảm, cái kho vũ khí mà y tốn bao công sức tìm kiếm, đến lúc có rồi chẳng như tưởng tượng:
Phúc bá thấy Vân Chiêu hôm nọ chê súng hôm nay chê pháo, tức giận hừ một tiếng:” Mười sáu khẩu Thần uy tướng quân pháo, dù trong quân Hồng Thừa Trù cũng không có, chưa nói còn có 4 khẩu Phật Lang Cơ pháo, còn có sáu súng con, mỗi lần sử dụng chỉ cần cho súng con vào bụng súng mẹ, bắn xong thay súng con, có thể bắn liên tục, uy lực vô cùng ...”
Đây là một cái hang đá khô ráo ở ngay sau Vân gia đại viện, giọng Phúc bá trong lúc tức giận rất to, khiến tiếng vọng dội lại liên hồi, Vân Chiêu đau hết tai, chỉ thấy cái miệng ông ta mở ra đóng vào liên hồi, chẳng hiểu ông già đang kích động tới đỏ mặt tía tai ấy nói cái gì.
Từ tám người Kiến Châu kia, Vân Chiêu xem như được thấy phương thức tác chiến của người Kiến Châu thực sự, bọn họ tựa hồ trời sinh để chiến đấu, hơn nghìn người bao vây mà vẫn có thể cầm cự được một tuần hương, mặc dù do Vân Tiêu hạ lệnh bắt sống, song tình thế đó mà chưa đầu hàng hay tuyệt vọng tự sát đúng là chiến binh bẩm sinh.
Vân Chiêu rất muốn nhìn thấy quân Kiến Châu đấu với trận Uyên Ương 12 người của Thích Kế Quang, dựa vào kết quả đánh giá chênh lệch lực lượng hai bên.
Vốn cứ nghĩ rằng người Kiến Châu sẽ từ chối không chút do dự, sau đó tự sát, ai ngờ bọn họ không có hành động cương liệt như trong dự liệu của Vân Chiêu, thì ra lần này bọn họ đưa nhi tức phụ của Mãng Cổ Tề tỷ tỷ của Mãng Cổ Nhĩ Thái tới Trung Nguyên trị bệnh, cùng tôn tử nhỏ của Mãng Cổ Tề, định sẵn họ không cách nào về Kiến Châu.
Vì thế họ sẵn lòng mai danh ẩn tính, đeo còng sống ở huyện Lam Điền.
“ Điểu súng 2000 chiếc, đều là mới tinh, chưa từng dùng, thuốc nổ tám vạn cân, đạn chì ba vạn cân, pháo đạn nghìn phát vẫn được giữ gìn nguyên xi. Với những thứ này, đủ cho thiếu gia tác chiến với 2 vạn người Kiến Châu trong 10 ngày. Cũng chính là tiếp tế nửa năm của Thích gia quân.”
Vân Chiêu lật xem mấy khẩu điểu súng được che vải dầu, súng vẫn đen bóng, nòng súng vẫn nhét vải dầu, đúng là mới tinh thật.
“ Yên tâm, những thứ này mỗi sáu ngày bọn lão nô kiểm tra một lần, không có vấn đề gì đâu.” Phúc bá nói lâu như thế chưa khàn giọng:
Khỏi nói cũng biết "đồng lõa" của ông già này chính là bốn tên Giáp Ất Bính Đinh rồi, Vân Chiêu thầm hô thất sách, nếu bảo Tiền Thiểu Thiểu theo dõi đám kia có phải xong rồi không? Nhưng mà ai lại đi nghi ngờ bọn ngốc đó?
Vân Chiêu lấy trong rương ra một thanh đao Oa dài bằng mình luôn, y phải dùng cả hai tay mới khua được vài cái, rất nặng:” Sao mà dài thế?”
“ Dài một tấc thì mạnh một tấc.”
Lý thuyết thì là vậy, song có thể rèn loại đao dài mà không lo dễ gãy thì không phải ai cũng làm được, Vân Chiêu thở phì phò đặt đao vào chỗ cũ:” Phúc bá, bàn giao lại công việc quản gia đi.”
Phúc bá không hề ngạc nhiên:” Thiếu gia định để ai thay thế lão nô?”
“ Vân Kỳ, phụ thân Vân Dương.”
“ Cũng là lựa chọn không tệ đâu, thiếu gia không lo hắn có tâm tư khác à?”
Vân Chiêu bĩu môi không thèm trả lời câu này, y mà phải lo đối phó với Vân Kỳ thì lúc này tốt nhất dẫn Vân thị chạy vào thật sâu trong Tần Lĩnh trốn, đợi Mãn Thanh lấy thiên hạ rồi ra cũng được, xưng hùng xưng bá gì nữa, vi thế vỗ số vũ khí:” Vân thị sau này không còn đạo tặc, chỉ có quân đội.”
Phúc bá kéo chòm râu đã bạc trắng, lòng dân lên nỗi buồn không tên:” Lão nô già mất rồi.”
“ Không già không già, chủ yếu là lòng già thôi, hay là suy nghĩ tới trù nương nhà ta chút, bà ấy rất thích ông đấy, lập gia đình có khi trẻ lại.” Vân Chiêu tranh thủy kiến nghị:
“ Thiếu gia nghĩ lão nô còn có tâm tư cưới vợ sinh con sao?” Phúc bá thở dài buồn bã, những hương hồn kia nếu không ai nhớ tới, sẽ thành cô hồn dã quỷ, ông ta không muốn bỏ đồng đội, dù kể cả khi chết:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất