Chương 138: Cả ông trời cũng đứng về phía ta.
“ Xuống đây nào. “ Phúc bá không biết tới từ lúc nào, lưng đeo điểu súng đứng dưới gốc cây gọi: “ Thiếu gia, chiến sự sắp kết thúc, người nên xem chiến trường rốt cuộc là thế nào.”
Ba người Vân Chiêu không đợi thêm được nữa, đu cây leo xuống, Vân Chiêu nặng nề còn ngã dập đít, vừa xoa mông vừa chạy theo Phúc bá vào chiến trường.
Vừa tới sườn dốc liền thấy tên cường đạo mất cánh tay đang lăn lộn trên mặt đất gào thét.
Vân Chiêu dừng chân, nhìn cường đạo non choẹt, tối đa chỉ mười lăm mười sau, gọi Vân Dương: “ Mau giữ lấy hắn.”
Vân Dương, Tiền Thiểu Thiểu vội đè thiếu niên đó xuống, Vân Chiêu lấy đai lưng thắng chặt bên trên cánh tay đứt, đợi máu không chảy nữa, hỏi Phúc bá xin ít thuốc nổ, rải vào vết thương, nhân lúc thuốc nổ chưa ướt, sai Phúc bá đánh lửa đốt.
Xèo một tiếng, chỗ cánh tay đứt của thiếu niên bốc lên làn khói xanh, thiếu niên gầm lớn hất tung cả Vân Dương và Tiền Thiểu Thiểu, sau đó co giật vài cái rồi nằm im.
Vân Dương sờ mũi hắn rồi thở phào, ít nhất thì vẫn còn thở, lại nhìn chỗ tay bị chém đứt, thuốc nổ cháy đen xì rồi, hoàn toàn không có tí máu nào nữa.
Vân Chiêu cởi đai lưng buộc bên trên ra, tuy vẫn rỉ ra ít máu, song so với lúc nãy máu tươi xối xả thì rõ ràng là tốt hơn.
Chẳng kịp để ý tới tình hình chiến trường nữa, Vân Chiêu vừa chữa xong cho một người thì thấy người khác lưng bị chém một vết lớn, máu tuôn như suối ...
Cường đạo khi tác chiến tất nhiên lấy đâu ra quân y đi theo, mà nói gì tới đạo phỉ, trong quân của Hồng Thừa Trù cũng chỉ có hai đại phu nửa mùa.
Phúc bá không thúc giục, ở bên nghe Vân Chiêu sai bảo cứu người, đồng thời chú ý xem có kẻ địch đi lạc tới đây không, thấy Vân Chiêu bất kể người thương tích nặng thế nào cũng ra sức chữa, chẳng mấy chốc làm hai tay nhoe nhoét máu, ông thở dài:” Thiếu gia, mùa hè dù vết thương không chảy máu vẫn sẽ thổi rữa.”
Vân Chiêu nhìn ánh mắt tuyệt vọng của thương binh có vết thương lớn gần đùi, trấn an:” Đừng sợ, chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất đưa các ngươi lên đỉnh Ngọc Sơn, nơi đó vẫn là mùa đông.”
Nói xong gọi cái xe tới, sai bỏ lương thực lại, cứ hai người bị một xa, sai nhanh chóng đưa tới Ngọc Sơn.
Liên tục chữa trị hơn mười người, cũng chẳng thể làm gì nhiều, toàn biện pháp cầm máu sơ đẳng nhất, thậm chí thô bạo bảo Phúc bá chặt hai cái tay, một cái chân, Vân Chiêu bắt đầu sốt ruột, chiến đấu sao chưa kết thúc?
Y vẫn nghe thấy tiếng chém giết liền nhìn về phía đội xe đã tan tác.
Vân Dương đã nhanh chân đi do thám một vòng chạy về báo:” Có một nhóm người cực kỳ lợi hại bảo vệ một chiếc xe, không cho chúng ta tới gần.”
“ Vì sao không giết chúng đi.”
“ Tiêu thúc nói mấy tên đó là Kiến nô, cần phải bắt sống.”
“ Thiếu gia ở lại đây.” Phúc bá nghe vậy sải bước đi nhanh tới chỗ vẫn còn đang chiến đấu, kiểm nghiệm lời của Vân Dương:
Liên tục giúp Vân Chiêu cứu chữa người bị thương có cái lợi là làm Tiền Thiểu Thiểu nhanh chóng thích ứng với sự thảm khốc của chiến trường, nghe tin hớn hở múa may:” Lần này xem Phúc bá nói gì đây, thiếu gia, khi người giết Kiến nô thì để cho tiểu nhân một tên nhé, tiểu nhân cũng muốn vào kho vũ khí.”
Vân Chiêu không phấn khích như nó, nheo mắt nhìn cái xe:” Ta chỉ muốn biết trong xe là ai.”
Lúc này ở trong xe trận vững chắc nhất đã xác chết ngổn ngang, người của Vân thị bị chết đã được kéo đi, cả xác chiến mã cũng thu hồi, chỉ còn lại xác đám tiêu sư áo lam.
Bên trong chỉ còn chưa tới mười tên hán tử áo lam toàn thân thương tích vẫn liều mạng bảo vệ một cái xe ngựa cắm chi chít tên, rèm xe che kín.
Vân Tiêu đã tổ chức đội trường thương thủ trăm người tạo thành trận vòng tròn từ từ áp sát, có thể nhìn ra, đây là trận chiến cuối cùng của đám người áo lam này.
Một người áo lam khẩu ấm đất bắc rống to:” Để xe ngựa đi, bọn ta sẵn lòng trả 10 vạn lượng bạc.”
Con số vừa báo ra, hiển nhiên đội trường thương khựng lại, Vân Chiêu nhìn cái tên đầu trọc, khi hắn quay sang hai bên la hét mới phát hiện là hắn có bím tóc xấu xí, vô cùng hài lòng với quyết định bắt sống của Vân Tiêu.
Mặc cho hắn la hét thế nào, Vân Tiêu vẫn một cái giọng khô khốc:” Hàng, hay là chết.”
Trường thương thủ chỉ còn cách ba bước, đám người áo lam tuyệt vọng, chúng không xông lên nghênh chiến mà bất ngờ xoay người đồng loạt đâm vũ khí vào xe.
Trong xe vang lên hai tiếng kêu ngắn, máu từ sàn xe nhỏ xuống, đám hán tử áo lam phanh phực, gào thét lao về phía trận thương.
Nhưng đội trường thương lùi lại, Vân Tiêu phất tay, một loạt lưới bắt cá từ trên không trung ném xuống, bất kể người Kiến Châu ra sức chém thế nào cũng không làm gì được số lưới cá chắc chắn, chẳng mấy chốc bị quấn chặt, lập tức có mấy chục người xông tới, trói như bánh tét.
Vân Tiêu dùng trường thương vén rèm xe, sau đó ra hiệu cho Vân Chiêu đến nhìn.
Vân Chiêu cẩn thận dùng khắn tay che bớt mùi máu tanh lợm giọng tới gần, chỉ thấy trong xe có hai người, một là phụ nhân trang phục diễm lệ, cùng với đứa bé chỉ sáu bảy tuổi.
Giờ đều chết rồi.
“ Lục soát.”
Vân Chiêu vửa ra lệnh, Tiền Thiểu Thiểu chẳng ngần ngại gì người chết, nhảy ngay vào xe lục lọi thi thể.
“ Tiêu thúc, cho ta một tên Kiến nô bị trọng thương không chữa được, ta còn một lời hứa phải hoàn thành.”
Vân Tiêu nhìn Phúc bá cười lớn:” Tất nhiên, A Trệ, vụ làm ăn này chúng ta thắng lớn rồi.”
“ Xuất Lưu gia đâu rồi, thúc hỏi giúp ta, vụ làm ăn này có đáng không?”
Bị đứt một cánh tay, Xuất Lưu gia đứng trong đám đông lớn tiếng nói:” Đáng lắm, đáng lắm, sau này theo thiếu gia, chúng ta thế nào cũng có cái ăn.”
Vân Chiêu thản nhiên hưởng thụ sự nịnh bợ của đám cường đạo, sau đó mới hỏi Phúc bá đang kiểm tra thật giả:” Phúc bá, thế nào, không vấn đề gì chứ?”
“ Người Lam Kỳ, thuộc về Kiến Châu hạ ngũ kỳ, kỳ chủ là Mãng Cổ Nhĩ Thái, kẻ này tàn bạo, thù dai, ngay cả mẫu thân của mình cũng giết, đủ chứng minh tâm tính của hắn, phụ nhân này nhất định là huân quý Kiến Châu, thiếu gia cẩn thận, chuyện này một khi lộ ra là sẽ không chết không thôi đấy.” Phúc bá tỏ ra hết sức thận trọng:
“ Ta chỉ muốn biết rằng, nếu giết một trong số đó thì có tính là thực hiện lời hứa của chúng ta hay không thôi.”
“ Tất nhiên rồi, thiếu gia từ nay về sau là chủ kho vũ khí, lão nô chúc mừng thiếu gia.”
Vân Chiêu cười lớn:” Ngay cả ông trời cũng đứng về phía ta, còn sợ gì nữa chứ.”
Lúc này Vân Hổ người máu me kinh khiếp đi tới, nhưng nhìn hắn hành động không có trở ngại gì, hẳn toàn máu người khác: “ Giờ không phải lúc đắc ý đâu, chúng ta phải lập tức dọn dẹp chiến trường về Tần Lĩnh, Vân Giao truyền tin nói, có tiếp ứng của huyện Vị Nam đang tới.”
Vân Chiêu gật đầu nhường đường, để cường đạo Vân thị dọn dẹp chiến trường.
Mặt đất bị dính máu bị xúc đi cho vào bao ném trong rừng, tìm kiếm vũ khí tên đạn đi lạc, xóa dấu vết kỵ binh tấn công, mang toàn bộ xác chết tới Thiếu Hoa Sơn thiêu đi, bắt số ngựa đã chạy tứ tán, đây xem như là thu hoạch lớn nhất, hơn một trăm con ngựa, tuy đa phần là ngựa thồ, nhưng chắc chắn là sự bổ xung lớn cho kỵ binh Vân thị.
Khi mặt trời ngả về phía tây, chiến trường khôi phục lại yên bình, một đàn chim lớn tụ tập, ăn thóc rải rác khắp nơi.
Một canh giờ sau, chim ăn hết thóc bay đi, để lại đống phân trên đó báo đáp.
Xe lương thực trống không cũng được đưa tới Thiếu Hoa Sơn, đợi người của huyện Vị Nam tới tiếp ứng xe lương thực thì chiến trường trống không rồi, song vẫn có cao thủ phát hiện ra vết tích nhỏ, sau đó lần theo đuổi tới trại Thiếu Hoa Sơn, bị cung tiễn thú trong trại bắn lui.