Chương 144: Mùa hè bận rộn ở huyện Lam Điền. (1)
Tránh hại tìm lợi là bản năng của con người, khi đại nạn tới, đẩy người cao lớn hơn ra chắn đạn là một loại nhu cầu. Nhưng khi ngươi bi ai phát hiện, mình chính là người cao nhất đó, không muốn phản kháng, thì cũng phải vùng vẫy một chút.
Vân Chiêu rất hi vọng quan viên Thiểm Tây có thể học mình, dẫn bách tính đi tu sửa thủy lợi, dẫn bách tính đi đánh đuổi cường đạo, dẫn bách tính đi trồng lương thực, để cho bách tính thấy được hi vọng.
Vì thế trong thời gian ngắn nhất, y nỗ lực lớn nhất, để cho những người này có tấm gương nhìn vào, nếu bọn họ hành động, cái quốc gia này sẽ dần tốt lên.
Vân Chiêu không hề ngại làm một phú ông thái bình ở Đại Minh, nói không chừng y có thể đi thi trạng nguyên cho mẹ cao hứng.
Đáng tiếc bọn họ chỉ muốn lương thực, bi ai hơn, bọn họ còn chẳng dám cưỡng ép Vân Chiêu giao nộp lương thực, đem hi vọng gửi gắm vào việc y là trẻ con dễ dụ, đua nhau hạ mình nói lời ngon ngọt với đứa trẻ con đề lừa lấy cái kẹo trong tay nó.
Có thể rời thành tới huyện Lam Điền xem rốt cuộc có lương thực hay không đã là cực hạn bọn họ có thể làm rồi.
Một viên quan địa phương mà ngay cả địa phận của mình còn không dám xuống, vậy còn làm quan để làm gì nữa? Cứ ru rú trong thành Tây An làm gì?
Bọn họ nghĩ rằng cứ ở trong thành là an toàn sao? Bọn họ giả vờ không thấy thì vấn đề không tồn tại sao?
Vì xảy ra chuyện Thiếu Hoa Sơn, thậm chí tri phủ Trương Đạo Lý còn không dám phái người tới huyện Lam Điền áp tải lương thực, ông ta hi vọng Vân Chiêu có thể tổ chức dân tráng vận chuyển lương thực tới Tây An, vì chuyện này, ông ta hứa sẽ miễn lao dịch năm nay cho huyện Lam Điền.
Người ta đã nhượng bộ tới mức ấy, Vân Chiêu chấp nhận.
Mùa hè năm nay, huyện Lam Điền tổng cộng thu được ba vạn năm nghìn gánh lương, mùa hè năm ngoái, chỉ thu được ba nghìn một trăm gánh ...
Giống mọi năm, bách tính chẳng thà dựa theo yêu cầu của nhất điều tiên pháp nộp tiền chứ không muốn nộp lương thực, nhưng nhiều năm sưu cao thuế nặng, bách tính cũng chẳng còn tiền mà nộp thuế nữa.
Đây là một hiện tượng rất không tốt, Vân Chiêu chuẩn bị thay đổi tình huống này.
Đội ngũ vận chuyển lương thảo của huyện Lam Điền do Vân Hổ, Vân Báo, Vân Giao, Vân Tiêu an bài, rầm rộ tiến về thành Tây An, dọc đường đi không có tên đạo phỉ mù mắt nào dám nhắm vào quan lương của huyện Lam Điền.
Đội xe lương thực dài tới tận mười dặm, nhanh chóng thành đề tài khiến người người bàn tán ở bình nguyên Quan Trung.
Tất cả những người tận mắt nhìn thấy đội xe vận lương đều tràn ngập hạnh phúc, mặc dù số lương thực ấy chẳng thuộc về họ.
Quan viên lớn nhỏ trong thành Tây An do tri phủ Trương Đạo Lý dẫn đầu rời thành mười dặm nghênh đón đội ngũ vận lương, bách tính ngoài thành càng kéo ra ngoài xem, ai nấy vui sướng hò reo, như nghênh đón đội quân khải hoàn.
Tới ngay cả Tần vương phủ thường ngày chẳng còn hứng thú gì với bên ngoài cũng lần đầu phái chúc quan ra đón.
Vân Hổ lần đầu hưởng đãi ngộ cưỡi ngựa đi qua đại môn Tây An.
Khi đội vận lương vào thành, lần này không chỉ oanh động bách tính thôn dã nữa, mà là thị dân Tây An, giá lương thực cao vòn vọt sớm khiến bọn họ khổ không sao kể siết, lần này thấy lượng lớn lương thực vào thành như thế, làm sao không mừng cho được, ai ai cũng hi vọng giá lương thực giảm xuống một chút.
Dựa vào giao hẹn với Hồng Thừa Trù, hiệu lương thực Vân thị cũng nhập vào 3000 gánh lương thực mới, còn chưa đợi lương thực nhập kho, cả ba hiệu lương thực Vân thị đã bị người ta vây kín mít.
Vân chưởng quầy bán gia vị tới nửa năm, giờ ngửi mùi lương thực mới, nước mắt trào ra.
Hiệu lương thực thì phải bán lương thực chứ không phải thứ gói gia vị rắm chó gì đó, mặc dù bán gia vị không tệ, đổi được không ít trâu cừu, nhưng làm ăn như thế chỉ là tình thế, không phải nghề chính.
Một cửa hiệu nhập 1000 gánh lương thực, không cần nhập kho đã bị bách tính mua sạch, vì thế Vân chưởng quầy khóc lần nữa, quay về nghề chính nửa năm lại phải đi bán gia vị rắm chó.
Cho dù là thế cũng đủ khiến hiệu lương thực Vân thị thành truyền kỳ trong thành Tây An rồi, dù sao thời buổi này còn có thể nhập vào lượng lớn lương thực như thế chỉ có Vân thị thôi.
Khi ba vạn năm nghìn gánh lương thực được Vân Chiêu trống giong cờ mở đưa tới Trường An, đến ngay cả người đầy nghi ngờ với Vân Chiêu như Hồng Thừa Trù cũng ngay lập tức gạch tên y ra khỏi nghi phạm trọng yếu của vụ án Thiếu Hoa Sơn.
Dù sao một huyện lệnh giàu có như thế, không tới mức vì một vạn gánh lương mà mạo hiểm mất đầu, không dám, nếu Vân Chiêu chỉ cần tàn nhẫn hơn một chút, vơ vét của bánh tính lấy một vạn đảm lương không phải vấn đề quá khó.
Năm nay chuyện duy nhất Trương Đạo Lý làm đúng là bổ nhiệm Chương Thiên Hùng làm tri huyện huyện Thương Nam.
Vì thế Chương Thiên Hùng gửi tặng quan viên Tây An 500 gánh lương tốt nhất.
Tặng cho Vân Chiêu 1000 gánh mạch mới thu hoạch, ngoài ra thêm 3000 lượng bạc, 200 lượng hoàng kim, 1 viên trân châu tổ truyền bằng mắt rồng.
Đồng thời ông ta hứa, đợi khi người có tiền ở phủ Tương Dương chuyển tới, còn có ít thổ sản tặng lên, nghe nói là một loại bánh kim cương tô, mỗi cái nặng tới gần 2 cân.
Đối với món quà tặng này, Vân Chiêu đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, còn phái Vân Báo, Vân Giao đi tổ chức đoàn luyện cho Chương Thiên Hùng thể hiện sự ủng hộ.
Cũng chính mùa hè năm đó, bia địa giới của huyện Lam Điền lại được người ta điên cuồng dịch chuyển, thế nhưng bách tính huyện Lam Điền lại không muốn người ngoài trà trộn vào huyện phá hỏng cuộc sống bình yên của mình, ví thế thường xuyên vì chuyện tranh đoạt địa giới mà phát sinh ẩu đả.
Vân Chiêu hạ lệnh cảnh cáo hương dân, không được phép vô cớ di chuyển bia địa giới nữa, nếu không đánh 50 gậy, còn đeo gông thị chúng ba ngày.
Có hương lão dẫn người dân đi chuyển bai địa giới xong tự trói hai tay tới huyện nha thỉnh tội, nói rằng thà bị huyện lệnh đánh đòn cũng phải tranh thủ một con đường sống cho hương dân, đồng thời dâng lên vạn dân thư.
Nhìn thấy người tới nhận tội không ai không phải là người già yếu bệnh tật, Vân Chiêu chỉ còn cách thoái đường, đem vạn dân thư của bách tính cùng tấu thỉnh tội của mình cùng dâng lên tri phủ Trương Đạo Lý, còn mình thì về nhà đợi xử lý.
Trương Đạo Lý nhận được vạn dân thư và tấu Chương của Vân Chiêu, ngay trong đêm báo bố chính sứ ti, bố chính sứ ti thông qua dịch trạm trình lên kinh sư.
“ Lần này Vân huyện lệnh nhất định sẽ bị bệ hạ khiển trách.” Từ khi lương thực huyện Lam Điền nộp hết tới Tây An, Trương Đạo Lý rất tích cực tới huyện Lam Điền, vì ở đây có thể yên tâm hưởng thụ lương thực mới thu hoạch, ngoài ra còn là nơi tránh nóng không tệ, chẳng kém gì biệt viện trên núi:
“ Bị hoàng đế khiển trách, chẳng phải ...” Vân Chiêu có chút kinh hoàng, lúc này mặc dù hoàng đế chẳng còn mấy quyền lực, nhưng mà giết cả nhà một huyện lệnh nho nhỏ thì không thành vấn đề:
Trương Đạo Lý thấy Vân Chiêu hoảng sợ, liền cười xua tay:” Tiểu Trệ, không cần sợ như thế, không cần sợ như thế, sau khi bị bệ hạ khiển trách mới tính là quan viên thực sự, ngươi hẳn chưa biết, trừ Tần phu nhân trong Thục, văn võ toàn triều có ai chưa bị bệ hạ khiển trách. Được bệ hạ khiển trách rồi mới được quan viên trên dưới Đại Minh coi là người mình.”
“ Ân sư của ta nói, tuổi của ngươi quá nhỏ, lại quá giỏi giang, lúc này đề bạt không phải việc tốt, ngươi tạm ở huyện Lam Điền rèn luyện vài năm, nuôi dưỡng uy vọng, vài năm nữa ngươi làm ra công tích lớn hơn, khi đó đề bạt không chỉ là một hai cấp đâu.”