Chương 145: Mùa hè bận rộn ở huyện Lam Điền. (2)
Vân Chiêu lắc đầu:” Không phải hạ quan muốn thăng chức, mà là chỉ muốn biết chuyện bách tính di chuyển bia địa giới, hạ quan có nên quản không?”
Trương Đạo Lý nghe vậy cười ha hả:” Quản chứ, vì sao lại không quản, bách tính ở địa phận người khác có nộp được thuế cho triều đình không?”
“ Nhưng mà làm thế không phải hỏng quy củ sao?” Vân Chiêu thật thà hỏi:
Trương Đạo Lý còn cười tợn hơn, tới mức phải lấy khăn tay ra lau nước mắt:” Quan Trung đã bị triều đình vứt bỏ rồi, Tiểu Trệ còn muốn nói tới quy củ nữa sao? Ta đã hơn một năm không được lĩnh bổng lộc rồi, cho dù ta không thiếu chút bổng lộc đó, song triều đình không cấp thì là triều đình sai rồi.”
“ Thời gian trước ngươi hết dẫn lão phu đi xem thủy lợi mới xây dựng, lại đi xem lương thực mới, ngươi cho rằng lão phu không hiểu dụng ý của ngươi sao? Ngươi có biết chuyện ngươi làm ở huyện Lam Điền, ta căn bản không cách nào làm theo ở phủ Tây An không?”
“ Vì sao lại thế?” Lần này Vân Chiêu thực sự không hiểu:
Trương Đạo Lý uống ngụm rượu mới nói:” Vân thị ngươi sống ở huyện Lam Điền mấy trăm năm, lão phu làm quan ở phủ Tây An mới bốn năm. Cho nên ngươi chỉ là một đứa bé mà có thể hô một lời muôn người nghe ở huyện Lam Điền, còn lão phu đường đường tri phủ chính ấn phủ Tây An, nhưng lời ta ra ngoài phủ nha là không ai nghe nữa.”
“ Tệ nạn ở Thiểm Tây không ở thiên tai, không ở tặc khấu, mà là ở quan ... Từ rất lâu rồi quan viên Thiểm Tây không làm việc thực sự nữa. Bách tính không có người thống lĩnh, lại bị quan phủ, hương thân bóc lọt trăm đường, đã chẳng còn kính sợ quan phủ, từ đó ai nấy chỉ nghĩ cho mình, không nghĩ tới cái chung nữa.”
“ Bởi thế nên đừng nói là Thiểm Tây gặp phải thiên tai lớn như thế này, chỉ cần có chút gió lay cỏ động thôi cũng làm người ta thần hồn nát thần tính, nơm nớp lo sợ.”
“ Ha ha ha, uống rượu, uống rượu thôi, lời khi say không thể nói là thật.”
Vân Chiêu nhìn Trương Đạo Lý uống rượu hết chén này tới chén khác, cuối cùng uống tới say ngất ngưởng, nôn ọe đầy người vẫn uống.
Có thể nhìn ra được vị tri phủ đại nhân này rất thống khổ, lương tâm nói cho ông ta biết phải làm sao, nhưng lý trí lại bảo ông ta không nên làm như thế.
Sức mạnh của lương tâm ít khi là đối thủ của lý trí, nó khiến ông ta suốt ngày ăn chơi lu bù, muốn quên, nhưng lại càng khiến ông ta thống khổ.
Có thể nói, ông ta và Hồng Thừa Trù là hai cực đoan khác nhau, một né tránh, một đối diện trực tiếp nhất, nhưng đều là cách thể hiện sự tuyệt vọng như nhau.
Khi quốc gia không tốt, con người muốn sống khoái hoạt thì có chút khó khăn.
Người huyện Lam Điền kỳ thực cũng sống chẳng hề tốt, chẳng qua là mỗi ngày có chút cháo loãng để uống, buổi tối có cái giường hoặc chỗ ấm áp để ngủ, thế là tốt hơn trước kia rồi nên ai cũng thỏa mãn, đồng thời họ tin tưởng tiểu tri huyện, quan mà không bóc lột dân thế là đủ.
Trong mắt Vân Chiêu, như thế còn xa mới đủ, nhưng trong mắt người dân Lam Điền, sống thế đã là tốt lắm rồi.
Nhiều khi hạnh phúc là do so sánh mà ra.
Những người bị một chính lệnh của tiểu huyện lệnh ngăn cản bên ngoài sống ra sao, người trong huyện thấy hết, cho nên dù mỗi ngày bị tiểu huyện lệnh bức bách làm việc, không ai bất mãn hết.
Vân thị bây giờ quá nhiều tiền.
Bất kể là thu nhập từ đánh cướp mà có, hay là tiền có được từ Hồng Thừa Trù đều quá nhiều, thêm vào gần đây