Minh Thiên Hạ

Chương 152: Bầu trời vốn màu đen. (2)

Chương 152: Bầu trời vốn màu đen. (2)
Tiểu Sở sờ mũi vẫn còn đau, nó chưa quên mối hận hôm qua, có điều mạnh mồm vậy thôi, nó thực sự hơi ngán thằng nhóc độc ác đó rồi.
Phùng Anh hôm nay dẫn nha hoàn tới huyện thành cũng là muốn tìm hiểu thêm tin đồn nghe được có bao phần là thật, không ngờ lại gặp chuyện Vân Chiêu xử án, sau khi nghe bách tính xung kháo nhau đầu đuôi sự việc, không khỏi cảm thán:” Người không phải là ngươi tốt, có điều thủ đoạn xử án không tệ, bà bà cho dù có trăm cái sai, trăm điều thiện lấy hiếu làm đầu, tức phụ không biết nhẫn nhịn đã là sai.”
“ Sau khi trừng phạt ác bà bà, tức phụ sống càng thêm gian nan, mà bà bà bắt nạt tức phụ là do nhi tử, cho nên từ căn nguyên xử lý nhi tử vô dụng mới là biện pháp chính xác nhất.”
“ Sau này bất kể ở trước mặt hay sau lưng, ngươi đều không thể nói xấu Vân Chiêu, mấy ngày qua ta đã đi rất nhiều nơi ở Lam Điền, bách tính tuy sống khó nhọc một chút, bần cùng một chút, nhưng ở vùng Quan Trung khắp nơi đạo phỉ, quanh năm thiên tai này, huyện Lam Điền đã là thiên đường rồi.”
“ Từ điểm này mà xét, y là một huyện lệnh hợp cách.”
Tiểu Sở ủy khuất trề môi:” Tỳ nữ có thể không nói xấu Vân Chiêu, nhưng tiểu thư nhất định phải cho tỳ nữ báo thù.”
Phùng Anh lạnh nhạt nói:” Tất nhiên.”
Lúc này Vân Chiêu vẫn phê duyệt công văn, thường ngày y chỉ làm việc ở nhà, gần như không tới huyện nha, cũng chẳng có gì đáng lo, có hai vấn đề công vụ viên là tham ô hoặc cậy quyền thế ức hiếp bách tính, tham ô thì làm gì có gì, lương thực chuyển đi hết, tiền thì đều ở Vân thị, chuyện hà hiếp bách tính càng chẳng sợ, hai phần ba huyện nha là người Vân thị, có chút gì tới tai Vân Chiêu ngay, nếu người Vân thị cậy quyền cậy thế thì càng dễ giải quyết, y đánh chết chẳng cần tới luật.
Vì thế chủ bạ và các sư gia có thể giải quyết vấn đề trong huyện, tác dụng của y giống như con dấu vậy, chủ yếu hợp thức hóa các loại giấy tờ, tuy thế Vân Chiêu vẫn cẩn thận xem xét từng loại văn thư, liếc mắt qua hắc y hán tử quỳ trên mặt đất, đây đã là vụ án thứ tư trong ngày rồi:” Người đang quỳ kia báo danh đi.”
Hắc y hán tử chắp tay:” Tiểu nhân họ Trần tên Phương, là người Đường Phong Nhi huyện Trường An, bán dưa quả mận đào kiếm sống.”
Người nơi khác? Vân Chiêu dừng bút vươn dài cổ ra nhìn lần nữa:” Đã nộp thuế chưa?”
Hắc y hán tử chắp tay:” Bẩm huyện tôn, thuế vào huyện, thuế vào thành đều nộp đủ cả.”
Vân Chiêu ngả người dựa vào lưng ghế, xem giấy cáo trạng, đung đưa hai cái chân:” Nếu đã không trốn thuế, vì sao khi mua bán với hương dân lại thiếu cân thiếu lạng, vì thế mà ngồi tù thì không đáng.”
“ Dựa theo Đại Minh luật thì ngươi phải đeo gông thị chúng bảy ngày, trong bảy ngày này, hoa quả của ngươi e là sẽ bị thối hết, ngươi biết rõ kết quả, vì sao còn cố ý làm thế?”
“ Nói ra cho thật, dám có nửa câu giả dối, đại hình.”
Huyện tôn vừa dứt lời, đám thổ phỉ Vân thị đứng hai bên dùng thủy hỏa côn gõ đất loạn xa, miệng hô "uy vũ" tên trước tên sau, làm huyện tôn xấu hổ chết, tố chất đúng là cần đề cao, thế này thì sao dọa được ai?
Hắc y hán tử đúng là chẳng có vẻ gì là sợ hãi, còn chắp tay hướng về phía Vân Chiêu:” Tiểu dân chẳng phải muốn tranh lợi với hương dân, mà là chuyên môn vào lao phòng, chuẩn bị dâng phú quý lớn lên huyện tôn.”
Vân Chiêu nghe vậy bật cười, vỗ đường mộc sầm một cái:” Ngươi nghĩ đây là đâu mà dám nói bừa nói bậy? Chẳng lẽ khinh bản quan nhỏ tuổi hay sao? Người đâu, kéo tên điêu dân này ra đánh 30 gậy đã rồi hòi sau.”
Đám thổ phỉ chị đợi có thế tranh nhau chạy tới, tuy lộn xộn một chút nhưng thủ pháp lại thuần thục lắm, tên bẻ tay tên lấy thừng, thoáng cái đã trói hắc y hán tử lên ghế, hết sức chuyên nghiệp, giơ gậy định đánh.
Hắc y hán tử cuống lên gọi to:” Huyện tôn hạ thủ lưu tình, tiểu nhân chẳng hề nói năng bừa bãi mà thực sự có phú quý lớn muốn dâng lên đại nhân, chỉ là nơi này đông người hỗn tạp, xin đại nhân đưa tiểu nhân vào hậu đường hỏi chuyện, tiểu nhân không dám lừa gạt.”
Vân Chiêu nhìn hình danh sư gia, hình danh sư gia ngồi bàn thấp ghi chép, vội đứng dậy chắp tay nói:” Huyện tôn không ngại nghe xem, nếu hắn nói không sai thì tiếp nhận, nếu hắn nói lời lăng nhăng, đánh chết cũng chẳng oan.”
Vân Chiêu gật đầu, đi vào hậu đường trước.
Hình danh sư gia định đi theo, nhưng bị Tiền Thiểu Thiểu tựa cười tựa không ngăn lại, lập tức chắp tay:” Học sinh lỗ mãng rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu khách khí nói:” Sư gia đại tài, thiếu gia nhà tiểu nhân khen không ngớt miệng, chỉ là chuyện này có chút kỳ quặc, cứ để thiếu gia nhà tiểu nhân tự quyết đi.”
Hình danh sư gia vốn được mời về từ thời huyện lệnh trước, nhưng lúc đó cả huyện lệnh còn không được coi ra gì thì nói gì tới ông ta, xử án không vừa ý có khi bị người ta tóm cổ đánh cho tại chỗ, từ ngày Vân Chiêu lên làm huyện lệnh lập lại uy của quan phủ, ông ta lấy lại cái uy của một vị sư gia, thế nên cảm kích huyện tôn lắm, không dám nói hai lời:” Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.”
Vân Chiêu về tới hậu đường thì hắc y hán tử cũng được hai nha dịch xốc tay kéo tới ném xuống đất:” Ở nơi này đều là tâm phúc của bản quan, không cần phải che giấu điều gì, có sao nói vậy, nói đi, nếu là thật, bản quan ắt có thưởng, nếu nửa điều dối trá, lời của sư gia thế nào, ngươi cũng nghe thấy rồi.”
Hắc y hán tử vội bái lạy:” Tiểu nhân to gan xin hỏi treo thưởng của huyện tôn tháng trước còn tính không?”
Vân Chiêu lấy làm lạ quay đầu sang:” Treo thưởng gì thế?”
Tiền Thiểu Thiểu chạy chậm tới nói:” Thiếu gia, tháng trước người đưa ra một lệnh treo thưởng, chính là chuyện 300 người tiêu cục Hùng Phong bị giết ở Thiếu Hoa Sơn, hơn vạn gánh lương bị cướp sạch, tri phủ Tây An thúc giục, nên thiếu gia mới treo thưởng 50 gánh lương thực cho ai thu được tung tích đạo phỉ.”
Vân Chiêu ồ một tiếng:” Ngươi biết tung tích của tặc nhân sao?”
Hắc y hán tử tuy bị trói hai tay, vẫn vùng vậy đứng dậy, nói lớn:” Đây là tin tức sáu huynh đệ tiểu nhân phải liều mạng mới lấy được, không dám lừa gạt huyện tôn, chỉ mong huyện tôn thực hiện ban thưởng, còn về phần huyện tôn có được bao nhiêu lợi ích, tiểu nhân không dám hỏi tới.”
Vân Chiêu đứng dậy, nóng ruột hỏi:” Quả nhiên là ngươi biết hả? Sao ngươi biết được?”
“ Sáu huynh đệ tiểu nhân vốn không nghĩ tới tặc nhân sẽ ẩn thân ở huyện Lam Điền giàu có, nhưng một vị huynh đệ của tiểu nhân có tài nhìn vết xe đoán hàng hóa. Vô tình nhìn thấy vài dấu chân không tầm thường ở trong Tần Lĩnh, theo hắn suy đoán, trên chiếc xe đó phải chở đồ trên 400 cân.”
“ Nếu chỉ có một hai chiếc xe như thế cũng đành, nhưng huynh đệ này của tiểu nhân quét đi lớp đất che bên trên, không ngờ phát hiện ra có cả trăm vết xe như vậy.”
“ Sáu huynh đệ bọn tiểu nhân liền men theo vết xe lúc ẩn lúc hiện truy lùng 17 ngày, cuối cùng trời cao không phụ người có lòng, ở cửa nói Đông Thang Cốc phát hiện vài vết xe.”
“ Thế là tiểu nhân mạo hiểm đột nhập vào Đông Thang Cốc, bắt vài tên đạo phỉ nghiêm hình bức cung, mới xác định được kẻ gây thảm án kinh thiên ở Thiếu Hoa Sơn chính là tên hãn phỉ Tồi Sơn Hổ của Nguyệt Nha Sơn.” Hắc y hán tử nói xong chắp tay vài dài một cái:
Vân Chiêu quay về ghế, bình đạm hỏi:” Chứng cứ đâu, nếu ngươi không có chứng cứ, bản quan không có cớ xin phủ tôn binh mã.”
Hắc y hán tử thấy tiểu huyện lệnh đã tin lời mình thì mừng lắm:” Tiểu nhân đã chuẩn bị xong chứng cứ rồi, chỉ cần huyện tôn cấp cho sáu huynh đệ tiểu nhân 50 gánh lương ( 2500 kg) , sẽ hai tay dâng lên.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất