Chương 151: Bầu trời vốn màu đen. (1)
Nhà nhiều lương thực nhất bây giờ đương nhiên là Vân thị, Tiền Thiểu Thiểu không hiểu Vân Tiêu hỏi thế làm gì.
Vân Chiêu nghe thế mắt sáng lên, bây giờ ở Quan Trung tiền không đáng tiền, chỉ có lương thực mới quý như mạng, huyện nha huyện Lam Điền cũng phát ra cáo thị truy tìm hung thủ, nơi khác treo thưởng bằng tiền, chỉ có huyện Lam Điền treo thưởng 50 gánh lương, hơn nữa huyện tôn chỉ mới 8 tuổi nổi tiếng là người khảng khái, chưa bao giờ nuốt lời.
Vân thị dính líu tới cường đạo không phải quá bí mật, nhưng nhân vật quyền cao chức trọng như Hồng Thừa Trù, hoặc trí tuệ như Từ tiên sinh mới có thể từ manh mối phát hiện ra phần nào.
Còn đám cường đạo, đao khách biết được gần như không có.
Vân Chiêu nghe Vân Tiêu phân tích xong liền cưỡi khoái mã phóng nhanh tới huyện thành Lam Điền.
Từ Thang Cốc tới huyện thành Lam Điền chỉ tốn có chưa tới hai canh giờ, lúc này trong huyện thành tương đối nhộn nhịp, rất nhiều người đang tất bật rỡ hành lý trên những chiếc xe trâu xe ngựa xuống, gọi nhau í ới, ra vào nhộp nhịp, khẩu âm đủ kiêu, đây là thành quá tới từ chuyến diễu hành của đội xe lương thực dài mười dặm từ huyện Lam Điền tới Tây An, khiến khắp Quan Trung đều biết rồi, sau thời gian hỏi han biết nơi này không những vẫn có thể trồng cấy không ảnh hưởng bởi hạn hán, lại còn có đoàn luyện mạnh mẽ khiến cường đạo tránh xa, làm bây giờ có được cái hộ tịch Lam Điền quý bằng mấy hộ tịch Bắc Kinh đời sau.
Huyện Lam Điền vốn chỉ có 4 vạn 3 ngàn người, thêm 5 vạn lưu dân kéo tới, dân số tăng gấp đôi, giờ lại thêm người khác tới, ai nghĩ trong huyện đông người quá rồi, nhất là người ở Vân gia trang tử, vài người già cảm thán nói đông hơn cả trong thành Tây An rồi, kỳ thực không phải kêu ca gì, chẳng qua là khoe mình từng tới phủ thành thôi.
Thế nhưng trong mắt Vân Chiêu, thế chưa xem là nhiều, đời sau nhân số huyện Lam Điền gấp gần chục lẫn vẫn bị coi là vùng xa xôi vắng người, thì thế này đã là gì, nếu kế hoạch của y vẫn diễn ra thuận lợi, bọn họ sẽ biết thế nào là náo nhiệt.
Tới trưa đại đường huyện Lam Điền rốt cuộc cũng mở ra, hôm nay huyện tôn sẽ thẩm án, thuận tiện xử lý công vụ tích trữ ở huyện nha.
Huyện tôn đột ngột muốn thẩm án, chuyện này với hình danh sư gia mà nói có hơi lạ, có điều nghĩ tới huyện tôn chỉ mới 8 tuổi, tuy thông tuệ hơn người, song thi thoảng nổi hứng ham chơi là bình thường, thế là chuyên môn chọn vài vụ án có ý nghĩa giáo dục với huyện tôn trình lên.
Phải nói rằng trình độ sư gia ở triều Minh đều không thấp, chí ít thì vị hình danh sư gia chuyên môn phụ trách xử án này biểu hiện rất nổi bật.
Từ ngày trở thành huyện lệnh huyện Lam Điền, chẳng biết thế nào mà Vân Chiêu biến thành tấm gương hiếu thảo ở huyện Lam Điền, nghe nói mùa đông ủ chăn cho mẹ là chuyện thường, nếu có món ngon mà mẹ chưa ăn thì không nuốt được, vì thế vụ án đầu tiên hình danh sư gia đưa lên cho huyện lệnh đại nhân là vụ án "bất hiếu"!
Nghe Tiền Thiểu Thiểu giải thích nguyên do trong đó xong, Vân Chiêu thấy mẹ mình thật là quá đáng.
Những chuyện này chắc chắn là mẹ bịa ra để lấy danh tiếng cho y.
Ngọc Sơn còn có tên là Vương Thuận Sơn, là nơi mà Vương Thuận trong nhị thập tứ hiếu gánh đất chôn mẹ, có trời mới biết mẹ có đem bản thân nhập vào mẹ Vương Thuận hay không, thấy nhà mình ở dưới chân Ngọc Sơn, nhi tử mình phải là đại hiếu tử.
Khi nha dịch huyện nha vốn là thổ phỉ Vân thị dẫn một tiểu cô nương mười bốn mười lăm khóc sướt mướt, một bà tử trung niên cao lớn thô kệch tới đại đường, Vân Chiêu thấy không cần phải hỏi gì nữa, bà bà Quan Trung đại đa số là hung hãn, còn tức phụ nhu nhược sau khi nhiều tuổi cũng tự động biến thành bà bà hung hãn.
Bà bà kia lên công đường mà còn không ngừng xô đẩy nhi tức yếu đuối, biết ngay án này phải phán ra sao.
Vân Chiêu vừa xử lý công văn tồn đọng, vừa sai nha dịch đi bắt trượng phu của tiểu tức phụ, nhi tử của bà nương lên công đường.
Lát sau nam tử rụt rè kia được đưa tới, Vân Chiêu vẫn làm việc chỉ tranh thủ nhướng mắt nhìn một cái, nói với hình danh sư gia:” Thanh quan khó quản việc nhà, hôm nay bản quan làm quan hồ đồ vậy, đánh phụ nhân thì nàng không cách nào làm người nữa, dùng giáp côn thì bị thương tay, sau này khó làm việc.”
“ Nếu hai phụ nhân đều đã làm ầm ĩ lên công đường của ban quan, nhất định là do nam tử không biệt trị gia, người đâu, trước tiên đánh cho nam tử 20 gậy.”
Đám thổ phỉ Vân thị nay là nha dịch nghe vậy không lằng nhằng, xông tới tụt quân nam tử kia, ấn xuống đất đánh bôm bốp liên hồi, nghe tiếng hắn kêu gào, hai phụ nhân mới sực tỉnh, định chạy tới cứu, bị nha dịch đẩy ra.
Lão phụ nhân gào khóc kêu không cáo quan nữa, Vân Chiêu làm như không nghe thấy, tiếp tục xử lý văn thư.
Chẳng mấy chốc đánh xong 20 gậy, Vân Chiêu mới đặt bút xuống, nói với hai phụ nhân:” Quay về sống cho tử tế, đừng có ăn no rồi gây ra cả đống chuyện, từ nay về sau nhà các ngươi sẽ do lý trưởng giám sát, bà bà ngược đãi nhi tức, đánh nhi tử ngươi 20 trượng, nhi tức bất hiếu với bà bà, đánh trượng phu ngươi 20 trượng.”
“ Nếu người làm mẹ không thương nhi tử, làm thê tử không biết xót trượng phu, nam nhân như thế cứ đánh chết tươi là được.”
“ Người đâu, kéo ra ngoài.”
Bên ngoài huyện nha chen chúc đám đông hơn trăm người xem náo nhiệt.
Đây là lần thứ hai tiểu huyện lệnh tọa đường xử án.
Lần thứ nhất một đám người bị đánh đòn, sau đó đuổi khỏi công đường, khiến bách tính được chứng kiến thủ đoạn thô bạo của huyện lệnh nhà mình.
Ai cũng muốn xem xem huyện tôn đại nhân sẽ xử lý tranh cãi dân gian thế nào, thế rồi công đường có tiếng đánh cha chát, còn có tiếng phụ nhân khóc gào.
Khi mọi người mặt vàng như đất suy đoán xem là huyện tôn đại nhân rốt cuộc đánh ai, bà bà hay tức phụ thì thấy bà bà và tức phụ dìu một nam nhân mông nát bét đi ra.
Nha dịch đuổi cái nhà ba người đó ra khỏi công đường xong, hai tay chống hông quát đám đông:” Mọi người nghe cho rõ đây, khẩu dụ của huyện tôn, sau này phàm có chuyện bà tức cãi nhau, đánh nam tử trong nhà 20 gậy, nếu lặp lại nhiều lần, đánh thêm 20 gậy, tròn ba lần không chịu thay đổi, chứng tỏ mẫu tử không có tình thân, phu thê không có tình nghĩa, đánh bà tức mỗi người 20 gậy.”
Nhìn đám bách tính liên tục chắp tay vâng dạ, bộ dạng ngoan ngoãn khép nép, nha dịch khoan khoái tới sắp bay lên trời.
Đúng lúc đám đông cúi xuống hắn chợt nhìn thấy phía sau những người này có hai cô nương nho nhỏ, trên đầu họ đội mũ chùm, mặt bị che bởi khăn lụa trắng, không nhìn rõ dung mạo, nha dịch chột dạ, nhìn ngang ngó dọc rồi ho một tiếng, chạy về công đường, thì thầm với Tiền Thiểu Thiểu vài câu.
Tiền Thiểu Thiểu cười toét miệng:” Không phải người chúng ta đợi đâu.”
Vân Chiêu chẳng hay biết gì, vẫn cắm cúi phê duyệt văn chương, thuận tiện đợi nha dịch mang người tiếp theo lên công đường.
“ Tiểu thư, rốt cuộc con lợn béo đó có biết xử án không vậy, người xem tiểu tức phụ gầy gò kia, rõ ràng là bị bà bà hung dữ ức hiếp, y không trừng phạt ác bà bà, lại trừng phạt con nhà người ta, đúng là tên cẩu quan.”
Nữ tử cao hơn một chút thở dài:” Tiểu Sở, sao ngươi chóng quên thế? Người này không tầm thường, nếu hôm qua không có ta, thư đồng của y nhất định giết chết ngươi.”
“ Nó dám à?” Tiểu Sở giọng vút lên:
Phùng Anh nhíu mày:” Ngươi cứ nhớ lại thư đồng kia đối xử với ngươi thế nào, ngươi nên biết từ lúc ngươi chửi chủ nhân của nó, nó có nửa phần nương tay với ngươi không? Nếu ta không lên tiếng quát ngừng, nó sẽ giết chết ngươi, từ thủ pháp thuần thục của nó mà xét, ngươi không phải là người đầu tiên nó siết cổ chết.”
“ Từ phó nhân nhìn ra bóng dáng của chủ nhân, vị huyện lệnh này e không phải là người tốt đâu, ngươi đừng tùy tiện đắc tội với y.”