Chương 50: Các ngươi là cùng tiến lên?
Trong một đại sảnh rộng rãi.
Nam tử trung niên Từ Khai lúc trước, vẻ mặt hoảng hốt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bất chấp tất cả chạy vào từ bên ngoài.
-Triệu chưởng môn, đã xảy ra chuyện......
Trong đại sảnh.
Chưởng môn phái Lạc Hà Kiếm Triệu Vô Cực một thân trường bào màu tím, khuôn mặt nho nhã, để lại ba sợi râu dài, đang nói chuyện với hai vị nam tử trung niên mặc trường bào trắng như tuyết, nhẹ nhàng nói chuyện, lời nói khiêm tốn, tựa hồ thân phận hai vị nam tử trung niên này không tầm thường.
Giờ phút này nghe được lời nói của Từ Khai, nhất thời nhướng mày, quay đầu nhìn lại.
-Từ huynh, chuyện gì mà hoảng hốt thành như vậy?
Từ Khai sắc mặt trắng bệch, vừa định mở miệng, bỗng nhiên chú ý tới hai người bên cạnh Triệu Vô Cực, mở miệng nói: "Triệu chưởng môn có thể mượn một bước nói chuyện không?"
Triệu Vô Cực lập tức lộ ra vẻ không vui, nói: "Hai vị Trương huynh đệ này không phải người ngoài, nói ngay trước mặt cũng không sao!"
Hai tên nam tử trung niên kia lập tức mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu hướng Từ Khai.
Hai vị Trương huynh đệ?
Từ Khai cả kinh, như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Áo choàng trắng như tuyết!
Trương thị hai huynh đệ?
"Triệu chưởng môn, thiếu niên lần trước ngăn cản chúng ta, khiến nhiệm vụ của chúng ta thất bại đã xuất hiện lần nữa, bây giờ ở ngay bên trong Lạc Hà kiếm phái của ngươi."
Từ Khai vội vàng nói.
-Hả?
Triệu Vô Cực ánh mắt ngưng tụ, nói: "Ngươi xác định là hắn?’’
-Thiên chân vạn xác!
-Bên cạnh hắn có những người khác không?
Triệu Vô Cực hỏi.
-Không có, tiểu tử này đơn thương độc mã, chính hắn.
Từ Khai cắn răng nói.
-Tốt, vậy thì đỡ phải phiền toái.
Triệu Vô Cực chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: "Phá hủy đại kế của Lục Lâm quân chúng ta, nói gì cũng phải tính.’’
"Triệu chưởng môn, thiếu niên này chính là gia hỏa lần trước phá hỏng nhiệm vụ của các ngươi ?”
Bỗng nhiên, tên nam tử trung niên bên trái cười như không cười hỏi.
"Đúng vậy, nói đến cũng là buồn cười, lúc ấy, dưới tình huống Âu Dương Thiên dẫn theo hơn ba mươi vị giang hồ hảo thủ liên thủ cùng nhau, lại đều bị thiếu niên này đánh lui, thật sự là làm người ta hổ thẹn!"
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Bất quá hôm nay cuối cùng để cho ta gặp được, ngược lại ta muốn xem thiếu niên này có phải thật sự là ba đầu sáu tay hay không.’’
Hắn đột nhiên nhìn về phía hai tên trung niên nam tử trường bào trắng như tuyết, cười nói: "Lát nữa làm phiền hai vị Trương huynh đệ lược trận giúp ta.’’
-Dễ nói, dễ nói!
Hai tên trung niên nam tử trường bào trắng như tuyết đều cười ha hả.
Triệu Vô Cực hài lòng trong lòng, lúc này suất lĩnh mọi người đi tới quảng trường bên ngoài.
Lúc này trên quảng trường lớn như vậy, náo nhiệt một mảnh.
Hầu như đại bộ phận nhân sĩ giang hồ đều bị động tĩnh khu vực của Giang Thạch hấp dẫn tới.
Dù sao nội phủ yêu thú cũng không thấy nhiều.
Thứ nhất chủng loại yêu thú vốn là rất ít, thứ hai ở võ lâm Phong Châu, có thực lực có thể hàng phục yêu thú, còn có thể trực tiếp giết chết tuyệt đối là không nhiều lắm, chớ nói chi là đem nội phủ yêu thú lấy ra bán.
Bởi vậy thứ này tuyệt đối là vật hiếm lạ.
Hầu như tất cả mọi người đều muốn nhìn xem nội phủ của những yêu thú này trông như thế nào.
-Chư vị!
Bỗng nhiên, Triệu Vô Cực khí vận đan điền, lời nói như chuông, kêu to hướng trên quảng trường ồn ào, trong nháy mắt sóng âm hùng hậu vô cùng rõ ràng chiếu vào trong đầu mỗi người.
Mọi người đang bàn tán xôn xao nhất thời an tĩnh lại, ai nấy quay đầu nhìn lại.
-Thì ra là Triệu chưởng môn!
-Triệu chưởng môn tới rồi!
-Bái kiến Triệu chưởng môn!
Mọi người nhao nhao hành lễ.
-Chư vị khách khí.
Triệu Vô Cực mặt mũi bình thản, hai tay cong lên, ba sợi râu dài bay múa dưới cằm, phiêu dật tuấn lãng, như thần tiên trên trời, mở miệng nói:
"Cảm tạ chư vị không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây tham gia Võ thị Lạc Hà kiếm phái ta chủ trì, theo lý thuyết, lão phu không nên quấy nhiễu mọi người vào thời điểm này,
Chỉ là bây giờ xảy ra một chuyện, lão phu không thể không làm, hi vọng chư vị thứ lỗi.’’
Ánh mắt hắn nhìn về phía mọi người, cuối cùng chậm rãi rơi vào chỗ Giang Thạch.
Ngay từ đầu Giang Thạch còn có chút mạc danh kỳ diệu, nhưng bỗng nhiên nhướng mày, thoáng cái nhận ra mấy hán tử giang hồ bên cạnh Triệu Vô Cực.
‘’Lúc trước ở quán rượu ven đường, độc chết ngựa của ta, bọn họ... là Lạc Hà Kiếm Phái?"
Ánh mắt Giang Thạch ngưng tụ, lập tức cầm Lang Nha Bổng bên người lên.
"Trước đây không lâu Lạc Hà Kiếm Phái ta đã chết mấy vị trưởng lão, chuyện này, chắc hẳn không ít người cũng đã nghe nói qua, trong khoảng thời gian này, lão phu một mực đau khổ điều tra chân tướng, Hoàng Thiên không phụ lòng người, rốt cục trước đó không lâu, để cho ta tìm được tung tích hung thủ này, bởi vậy mới tùy tiện quấy nhiễu mọi người, khẩn cầu mọi người có thể cùng nhau giúp lão phu!"
Triệu Vô Cực tiếp tục mở miệng, trung khí mười phần, thanh âm quanh quẩn bên tai mọi người.
-Triệu chưởng môn nói gì, chuyện của ngươi chính là chuyện của mọi người!
-Đúng vậy, Triệu chưởng môn nhiệt huyết hiệp nghĩa, mọi người đều rất bội phục!
-Hung thủ kia là ai? Mọi người nguyện ý cùng ra tay!
-Đúng, Triệu chưởng môn kính xin nói ra tung tích hung thủ!
Mọi người nhao nhao kêu la.
"Nói ra cũng là may mắn, tối nay hung thủ kia cư nhiên ngay tại bên trong Lạc Hà kiếm phái!"
Ngữ khí Triệu Vô Cực đạm mạc, ánh mắt sắc bén, không để ý mọi người giật mình cùng kinh ngạc, một ngón tay trực tiếp xuyên qua đám người, chỉ tới hướng Giang Thạch ở xa xa.
-Chính là thiếu niên kia!
Rào!!
Mọi người ở hiện trường đều xôn xao, nhao nhao quay đầu nhìn lại.
-Là hắn!
-Không thể nào?
Nhưng vừa nghĩ tới Giang Thạch ngay cả nội phủ yêu thú cũng có thể lấy ra bán ra, mọi người nhất thời rùng mình.
Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là thay sư môn trưởng bối đến đây bán ra, bây giờ xem ra, tựa hồ không đơn giản như vậy.
-Tiểu ca?
Triệu Phi Yến càng trừng to mắt, không thể tin.
-Thật sự là mất hứng!
Giang Thạch ngữ khí nhàn nhạt, chậm rãi thu thập bưu kiện, cẩn thận buộc lại, sau đó đứng lên từ trên mặt đất, mang theo lang nha bổng thô to, nói: "Sớm biết nơi này là cứ điểm của các ngươi, ta nói cái gì cũng không tới, bất quá cũng may nên bán đều đã bán không sai biệt lắm, nên mua cũng đã mua không sai biệt lắm, các ngươi muốn làm cái gì đây?’’
Hắn một bộ không biết sợ hãi.
Tựa hồ căn bản không có ý tưởng giải thích cùng cầu xin tha thứ.
Hai miếng nội phủ yêu thú đã bán được hơn bốn mươi viên Nhập Kình đan.
Những xương cốt yêu thú cùng tủy sống cũng bán được hơn mười khỏa.
Không cần phải ở lại lâu hơn nữa.
Mọi người vừa thấy Giang Thạch cầm Lang Nha Bổng đứng lên, nhất thời hai mặt nhìn nhau, theo bản năng liền lùi về phía sau.
Tuy rằng bọn họ vừa mới nói rất dễ nghe, tìm được hung thủ muốn cùng nhau ra tay, đem hung thủ giết chết.
Nhưng bây giờ sau khi hung thủ chính thức xuất hiện, mọi người nhất thời lại do dự.
Thứ nhất, ngay cả yêu thú Giang Thạch cũng giết qua, phần thực lực này không cần nghĩ cũng biết phải mạnh bao nhiêu, thứ hai, bọn họ cùng Lạc Hà kiếm phái chỉ là giao tình bên ngoài, còn lâu mới đạt tới trình độ đem tính mạng bản thân đáp vào Lạc Hà kiếm phái.
Bởi vậy giờ phút này đối mặt Giang Thạch đã đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn lại không có một người lên tiếng.
-Như thế nào? Không động thủ?
Giang Thạch nhướng mày, cũng bị biểu hiện của mọi người làm cho nghi hoặc.
Vừa rồi không phải vẫn là bộ dáng muốn đánh sống đánh chết sao?
-Không động thủ, vậy ta đi đây.
Hắn mang theo lang nha bổng, liền đi về phía đại môn.
Ánh mắt Triệu Vô Cực trầm xuống, lập tức gắt gao nhìn Giang Thạch, trầm giọng nói: "Tiểu huynh đệ, làm người không nên cuồng như vậy.’’
Giang Thạch lại dừng lại, quay đầu nhìn lại, nói: "Nói như vậy ngươi chuẩn bị động thủ rồi?’’
-Tiểu tử làm càn!
Mấy vị trưởng lão bên cạnh Triệu Vô Cực dẫn đầu gầm lên.
-Đúng là ồn ào, muốn động thủ thì mau động thủ, không động thủ thì đừng ép buộc, ta còn có việc phải làm.
Giang Thạch mở miệng.
-Ngươi......
Mấy vị trưởng lão cũng bị hắn chọc tức đến cắn răng một trận, không biết nên nói cái gì.
Nói thật, bọn họ quả thật không nắm chắc được thực lực của Giang Thạch.
Dù sao trong ngày đó hơn ba mươi vị giang hồ hảo thủ, yếu nhất đều là Nhập Kình quan thứ bảy, bị hắn đánh đến thất linh bát lạc, loại thực lực này không sai biệt lắm đã đạt đến Nhập Kình đỉnh phong đi?
-Tiểu huynh đệ, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào? Sư phụ của ngươi là ai? Nói ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng!’’
Ánh mắt Triệu Vô Cực âm trầm, chăm chú nhìn Giang Thạch.
Tuổi tác như thế đã có thực lực như vậy, không biết rõ lai lịch Giang Thạch, ít nhiều hắn vẫn có vài phần bất an.
-Ta? Xuất thân từ Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn, biệt danh [Hận Thiên Vô Bả] chính là tại hạ.
Giang Thạch mở miệng, nói: "Rốt cuộc có động thủ hay không, không động thủ Ta phải đi.’’
Hắn mang theo lang nha bổng, lần nữa xoay người rời đi.
Ánh mắt Triệu Vô Cực khép hờ, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, không có chút ấn tượng nào đối với Thủy Liêm Động Hoa Quả Sơn theo như lời Giang Thạch, đột nhiên ánh mắt ra hiệu cho một vị thái thượng trưởng lão bên cạnh.
Vị thái thượng trưởng lão này tuổi đã khá lớn, ước chừng sấp xỉ bảy mươi, khí tức cao thâm, sớm đã đạt tới Nhập Kình quan thứ mười, luyện được một tay [Ưng Trảo công] uy lực vô cùng.
Giờ phút này nhận được tín hiệu, đột nhiên quát to một tiếng.
-Tiểu bối làm càn!
Hô một tiếng, thân hình chợt nhào ra, mang theo một mảnh kình phong cuồng mãnh, giống như chân chính hóa thành một con diều hâu, lao thẳng tới hướng về Giang Thạch.
Mười ngón tay thô to uốn cong thành móng vuốt, mang theo khí lưu, trực tiếp hung hăng chộp tới hướng toàn bộ đại huyệt quanh thân Giang Thạch.
Giang Thạch nhe răng cười một tiếng, chợt xoay người lại, vũ động Lang Nha Bổng thô to, đối mặt chính là một kích bổ vào đầu, thế lực mạnh mẽ, cuồng phong bạo trào tựa như Thái Sơn áp đỉnh!
Thái thượng trưởng lão ánh mắt phát lạnh, theo bản năng đưa một tay chộp về phía lang nha bổng, tay kia tiếp tục hung hăng chộp tới cái trán của Giang Thạch.
-Chỉ là sắt thép tính là cái gì, nhìn ta trực tiếp bóp xuyên.
Phốc xuy!
Bùm!
Một bả lang nha bổng đi xuống, máu tươi bắn tung tóe, thi thể bay ngược, giống như bị đạn pháo oanh qua.
Thi thể của vị thái thượng trưởng lão này găm ở trên mặt đất, trực tiếp lún sâu xuống dưới sàn, móc cũng móc không ra.