Chương 52: Môn phiệt Trương thị!
-Mau mau mau mau, chạy tới bên này!
-Mẹ ơi, Ngô chưởng môn của thanh Mộc phái chết rồi!
-Lưu trưởng lão của Thần Đao Môn bay ra ngoài!
-Tào trưởng lão!
-Ngưu đại chưởng môn!
Toàn bộ quảng trường hỗn loạn một mảnh, đám người kinh hãi, nhanh chóng điên cuồng lui về sau, một bên lui một bên kinh hãi kêu to.
Chiến trường chính giữa cát bay đá chạy, kình phong gào thét, vô cùng thê thảm.
Cao thủ vừa mới nhào tới sau khi phát sinh giao thủ với Giang Thạch, rất nhanh liền phát hiện sự tình căn bản không có đơn giản như bọn họ nghĩ.
Vốn bọn họ là muốn dựa vào ưu thế thân pháp, lại lợi dụng ảo diệu của kiếm pháp, đao pháp, tránh đi lang nha bổng của Giang Thạch, chuyên tấn công chỗ yếu hại của Giang Thạch.
Đáng tiếc nghĩ sự tình là rất tốt, nhưng tốc độ của Giang Thạch cũng không có yếu như tưởng tượng của bọn họ.
Chuẩn xác mà nói, tuy rằng tốc độ của Giang Thạch tương đối yếu, nhưng cũng phải xem đó là so sánh với người nào.
So với con yêu thú lúc trước là hơi yếu một chút.
Nhưng so với một đám người Nhập Kình quan thứ mười.
Một cây lang nha bổng giống như hổ vào bầy cừu, vung quét tùy ý, thế đại lực trầm, hô hô rung động, quả nhiên là một bả liền chết, tới gần liền bị thương.
Từng tên đại nhân vật trong võ lâm Phong Châu không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình liên tục bay ngược, bị đánh vô cùng thê thảm.
Về phần đám người bốn phía quảng trường bị vạ lây mà bị thương càng không biết đã có bao nhiêu.
Trong đám người Triệu Hậu Tài bị một viên đá bay tới đánh trúng trán, rầm một tiếng, trực tiếp đánh đến máu tươi chảy ròng ròng, không ngừng hít khí lạnh.
Đây cũng là bởi vì nguyên nhân hắn cách khá xa.
Nếu như cách đủ gần, chỉ sợ không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng.
Điều này làm cho trong lòng của hắn càng thêm kiên định, Giang Thạch là quái vật hóa hình.
-Không!
Rất nhanh lại là có tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Triệu Hậu Tài không khỏi trừng to mắt, tận mắt nhìn thấy Từ Khai trước đó không lâu còn ôn chuyện với hắn đã bị một gậy quét trúng, trực tiếp bay tứ tung, hung hăng nện vào trong đám người, đập chết bốn năm tên hán tử giang hồ ngay tại chỗ.
-Từ huynh...
Hắn theo bản năng kinh hô mở miệng.
- Từ bá bá!
Triệu Phi Yến sắc mặt trắng bệch, rốt cục cũng cảm nhận được sợ hãi.
"Đây chính là lực lượng của các ngươi, còn tưởng rằng các ngươi có thể có biểu hiện gì đây, thật sự là để cho ta thất vọng, thành thật mà nói để cho ta rời đi không phải tốt sao, tại sao muốn nhảy ra động thủ đây!"
Trước ngực Giang Thạch có dòng máu chảy xuôi theo hàng, vừa quét Lang Nha Bổng, vừa mở miệng nói.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vốn có mười bảy mười tám vị hảo thủ giang hồ đã bị Giang Thạch đập đến thất linh bát lạc, tổn thất thảm trọng.
Đến bây giờ chỉ còn lại ba người có thể đứng trong tràng, nhưng ba người này cũng đều là khí huyết cuồn cuộn, sắc mặt trắng bệch, thân thể rất nhanh đã rút lui về phía sau, đều là cao thủ Nhập Kình quan thứ mười một.
Một người là chưởng môn phái Lạc Hà Kiếm Triệu Vô Cực.
Một là đại trưởng lão Thanh Long Môn Dư Hải.
Còn có một người là một tên lão giả, thoạt nhìn khoảng bảy tám mươi tuổi, giống như Triệu Vô Cực, đều đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Thánh.
Chỉ bất quá hắn tuổi già thể suy, mặc dù là nửa bước Võ Thánh, nhưng thực lực chân chính có thể phát huy cũng chỉ có sấp xỉ Nhập Kình quan thứ mười một, dựa vào chính là thân pháp cao minh mới có thể sống đến bây giờ.
Ngoại trừ ba người bọn họ, hầu như tất cả những người vừa mới nhào tới đều đã chết.
Toàn bộ quảng trường một mảnh máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
Chưởng môn Lạc Hà Kiếm Phái Triệu Vô Cực, ánh mắt đỏ lên, sắc mặt xanh mét, nhìn thi thể đầy đất, trong lòng quả thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài.
Nghĩ Lạc Hà kiếm phái hắn truyền thừa đã hơn năm trăm năm, hôm nay lại bị tổn thất lớn như vậy, trưởng lão chết hết, cao thủ diệt hết, thật sự là thù hận không đội trời chung.
Tuy rằng vừa rồi giao thủ, hắn cũng đâm trúng Giang Thạch hai kiếm, chỉ bất quá tiểu tử này rõ ràng luyện qua ngạnh công cường đại, liên tục đâm xuống hai kiếm, đều không thể đâm thủng thân thể của đối phương.
Chỉ có thể để lại hai lỗ hổng nho nhỏ trên người đối phương mà thôi.
-Tiểu bối, hôm nay nếu ngươi còn có thể thuận lợi rời đi, Không chỉ có là sỉ nhục của Lạc Hà kiếm phái, đồng thời cũng là sỉ nhục của toàn bộ võ lâm Phong Châu!"
Triệu Vô Cực cắn răng gầm lên, nhìn Giang Thạch.
-Bắt đầu bắt cóc đạo đức?
Giang Thạch cười gằn, nói: "Có chút ý tứ, dù sao giết một cái cùng giết mười cái, cũng không có gì khác nhau, nếu ngươi là thật có bản lĩnh, liền cổ động tất cả bọn họ tới cùng ngươi đồng thời động thủ thôi!"
-Tiểu tử này quả nhiên kinh khủng!
Cách đó không xa, hai tên nam tử trung niên trường bào tuyết trắng vẫn đứng ở trong đám người quan chiến, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch.
"Cũng được, sớm ra tay đi, xem ra Triệu chưởng môn sắp không chịu nổi, cũng không thể để cho Triệu chưởng môn cũng chết ở trong tay hắn!"
Trung niên áo bào trắng bên phải mở miệng nói.
-Ừ, động thủ!
Trung niên áo bào trắng bên trái gật đầu nói.
Hai người bọn họ đột nhiên lấy ra một cây vũ khí màu bạc từ trong ngực, nhanh chóng triển khai, rõ ràng là hai cây roi chín tiết (chín nhánh), giờ phút này cầm roi chín tiết trong tay, hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nhanh chóng lao ra, di động về phía Giang Thạch.
Vù vù!
Bọn họ thi triển hân pháp ra, rõ ràng nhanh hơn Triệu Vô Cực, quả thực giống như hai đạo tàn ảnh màu trắng, mông lung không rõ, mờ ảo thần bí.
Giang Thạch bị chói mắt, ánh mắt nhanh chóng quét qua, mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Hai người trung niên áo bào trắng này quả nhiên có chút môn đạo!
Lúc mới giao thủ với mọi người, hắn vẫn luôn dùng khóe mắt để đề phòng bọn họ.
Bây giờ cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.
Vù vù vù!
Hai người di chuyển rất nhanh, trực tiếp xoay tròn xung quanh Giang Thạch, khiến Giang Thạch hoàn toàn không rõ rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.
Nhưng tốc độ của bọn họ lại quá nhanh, hắn căn bản là không thể quét trúng bọn họ.
Vừa nhìn thấy hai tên trung niên áo bào trắng động thủ, chưởng môn Triệu Vô Cực lập tức tinh thần đại chấn, mở miệng quát: "Hai vị Trương huynh, nhất định phải bắt được người này!"
Trương huynh?
Thanh Long Môn Dư Hải cùng một lão giả khác đều chấn động trong lòng, liếc mắt nhìn nhau.
-Trương thị nào?
- Lũng Tây Trương thị?
Các ngươi làm ta hoa cả mắt!
Giọng Giang Thạch trầm thấp, mở miệng quát lạnh.
Nhưng bỗng nhiên hắn cảm giác được một cỗ kình lực vô cùng khổng lồ trực tiếp truyền đến từ cổ tay phải của mình, ánh mắt biến đổi, nhìn về cổ tay phải.
Chỉ thấy một đoạn roi màu ngân bạch chẳng biết lúc nào đã vững vàng quấn lấy cổ tay phải của hắn, đột nhiên kéo, đem cổ tay của hắn đều đều kéo về một bên.
Tiếp theo không đợi hắn kịp phản ứng, từ cổ tay trái cũng đột nhiên truyền đến một lực lượng cường đại, lại là một cây roi chín tiết màu trắng bạc, nặng nề cuốn lấy cổ tay trái của hắn, kéo về một bên khác.
Hai tay của hắn trong nháy mắt đã bị tách ra.
Chỉ thấy hai tên nam tử bạch bào vừa rồi rốt cục cũng không di động nữa, một trái một phải, lôi kéo Cửu Tiết roi, đột nhiên xông về hai cái phương hướng bất đồng, ánh mắt lạnh như băng, kình lực mãnh liệt.
"Tiểu bối, giang hồ to lớn, cao thủ xuất hiện lớp lớp, dựa vào một cây Tinh Thần Vẫn Thiết lại có thể tính là cái gì, hôm nay liền xé sống ngươi ở đây, cũng coi như cho các nhân sĩ giang hồ ở đây một cái công đạo!"
Nam tử áo bào trắng bên trái lạnh giọng nói.
-Tốt, hai vị Trương huynh mau giết hắn!
Vừa nhìn thấy Giang Thạch bị Cửu Tiết Tiên trói chặt hai tay, Triệu Vô Cực lập tức lộ ra vẻ vui sướng, mở miệng hét lớn.
Bỗng nhiên hắn phản ứng lại, trở tay ném trường kiếm về phía ngực Giang Thạch.
Giờ phút này hai tay Giang Thạch đang mở rộng, là thời cơ tốt nhất.
Vừa nhìn thấy trường kiếm bay tới, trong lòng Giang Thạch âm trầm, đột nhiên gầm lên một tiếng, "Xích Dương Đoán Thể Quyết" tầng thứ hai, "Thiết Thạch Thân" tầng thứ ba toàn bộ vận động, toàn bộ thân thể nhanh chóng xiết lại, một cỗ lực lượng cường hãn hơn sinh ra từ trong thân thể của hắn, đột nhiên lắc lư cánh tay, đem thân thể hai tên nam tử áo bào trắng hao bên đều kéo lắc lư một trận, sắc mặt đại biến, cảm giác được sắp giữ không được.
Phải biết rằng lực lượng thân thể bây giờ của Giang Thạch đã đạt tới 12500 cân.
Thêm bốn thành trên cơ sở ban đầu nữa, đó sẽ là 17.500 cân.
Trực tiếp bạo tăng thêm 5000 cân cự lực.
Tuy rằng hai tên nam tử áo bào trắng đã dốc hết toàn lực tiến hành kéo điên cuồng, nhưng vẫn bị Giang Thạch gầm lên một tiếng, bang bang hai tiếng, giãy thoát ra ngoài.
Nếu không phải là hai tên nam tử bạch bào này buông tay đủ dứt khoát, thân thể của bọn hắn cũng khẳng định phải bị Giang Thạch trực tiếp kéo qua, nhưng dù vậy bọn hắn cũng bị Cửu Tiết Tiên kéo rách lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa.
Khoảnh khắc thoát khỏi trói buộc, Giang Thạch liền vung Lang Nha Bổng nhanh chóng chắn bên người.
Đang!
Két ......
Trường kiếm sắc bén rạch mép lang nha bổng, phát ra thanh âm chói tai, nhanh chóng cắm vào bả vai Giang Thạch, chỉ kịp xuyên thủng một lỗ hai cm, liền mất đi tất cả lực lượng.
"Tốt lắm, đây đã là ta bị thương nặng nhất, các ngươi chơi xấu, cũng đừng trách ta!"
Răng rắc!
Giang Thạch đập lang nha bổng xuống mặt đất, trong lúc mọi người kinh nghi, hắn cầm lên tảng đá vụn đầy dưới đất, nhe răng cười một tiếng, trực tiếp hung hăng ném tới hướng của Triệu Vô Cực.
-Nhìn Vũ Hoa Tật Thiên của ta!
Dưới sự gia trì của lực lượng khổng lồ 17500 cân, thứ ném ra không phải là đá, mà là đại bác!