Chương 53: Đá hiển uy!
Vù!
Ác phong gào thét, hơn mười hòn đá nhỏ bị Giang Thạch ném điên cuồng, nhất thời giống như là hóa thành từng đường tuyến nhỏ trên không trung, nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, kia hung hăng bắn về phía Triệu Vô Cực ở trước nhất, sau đó là Dư Hải cùng lão giả kia.
Ba người Triệu Vô Cực, Dư Hải biến sắc, muốn né tránh đã căn bản không kịp, chỉ có thể nhanh chóng huy động đao kiếm tiến hành ngăn cản.
Nhưng trường kiếm trong tay Triệu Vô Cực đã sớm bị hắn ném ra ngoài, chỉ có thể dựa vào chưởng lực cương mãnh hung hăng đánh tới những hòn đá đang bắn tới.
Nhưng một kích này, nhất thời làm cho hắn phát ra tiếng hừ thảm.
Bàn tay cùng mấy viên đá vụn đập vào nhau, tuy rằng triệt để đem những viên đá vụn này đánh nổ tung, nhưng là một cỗ lực lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng cũng hung hăng tập kích vào trong bàn tay và cánh tay của hắn, khiến cho thân thể hắn rút lui rất nhanh, toàn bộ cánh tay trong nháy mắt đã tê dại.
Đây đã là bởi vì nội công của hắn thâm hậu, đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Thánh.
Nếu là người bình thường, chỉ sợ đều đã phế bỏ toàn bộ cánh tay.
Giống như đại trưởng lão Dư Hải của Thanh Long Môn bên cạnh, tu vi bất quá chỉ là Nhập Kình quan thứ mười một, kình lực kém Triệu Vô Cực không biết bao nhiêu, tuy rằng lợi kiếm nơi tay có thể ngăn cản gần hết, nhưng không ngăn cản được vài cái, đã bị một cỗ lực lượng cường đại trực tiếp chấn động đến cánh tay tê dại, trường kiếm thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Trong lòng hắn rốt cục lộ ra vẻ sợ hãi.
Cùng hắn không chịu nổi, còn có vị lão giả tuổi già sức yếu kia.
Thật vất vả bọn họ mới ngăn cản được vòng bắn tỉa thứ nhất của Giang Thạch, rất nhanh Giang Thạch lại ném đến vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư...... hung hăng ném về phía ba người.
Tất cả nói đến chậm chạp, kì thực nhanh như tia chớp.
Dù sao bắn hòn đá ra chỉ cần khom lưng nhặt lên, lại ném ra là được rồi, hoàn toàn không cho người ta một chút thời gian phản ứng nào.
Keng keng keng!
-Không!
Rất nhanh, đại trưởng lão Dư Hải của Thanh Long Môn cùng vị lão giả tuổi già sức yếu kia dẫn đầu chịu không nổi, trực tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, vũ khí trong tay bị đụng bay, thân thể trong nháy mắt bị hơn mười viên đá bắn thủng, thật giống như bị một cây súng tự động quét trúng, bay tứ tung ngay tại chỗ, chết thảm không toàn thây.
Ngay cả Triệu Vô Cực cũng phát ra tiếng hừ thảm, bị trọng thương.
Cách đó không xa, hai tên nam tử trung niên áo bào trắng vừa kinh vừa giận, mắt thấy Giang Thạch hung tàn như thế, không khỏi gầm lên một tiếng, lần nữa nhào tới hướng Giang Thạch.
-Tiểu bối chịu chết!
Vù vù!
Bọn họ lại dựa vào thân pháp cao minh, trực tiếp xoay quanh Giang Thạch, nhanh chóng đánh ra một cỗ chưởng phong cường đại, giống như đao cương, vọt tới hướng toàn thân Giang Thạch.
Động tác của Giang Thạch nhất thời bị cản trở, không khỏi phiền não một trận.
Tốc độ của hai người này thật sự là làm cho hắn chán ghét tới cực điểm.
Giống như hai con ruồi, không ngừng quấy rầy chính mình.
Mà chưởng phong bọn họ đánh ra, nói mạnh không mạnh, nói yếu không yếu, nhưng luôn phải huy động lang nha bổng tiến hành ngăn cản, nếu không cứng rắn chịu bảy tám chưởng như vậy, cũng nhất định là ăn không tiêu.
"Các ngươi cứ dùng sức xoay đi, ta xem các ngươi có bao nhiêu kình lực, ngàn vạn lần đừng để bị ta bắt được, một khi bị ta bắt được, ta muốn tươi sống đấm chết các ngươi!"
Giang Thạch chán ghét mở miệng.
Vù vù!
Hai tên trung niên áo bào trắng vẫn xoay tròn rất nhanh, liên tục xuất chưởng.
Dần dần Giang Thạch cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong chưởng phong của hai người này ẩn chứa một cỗ hàn khí rất mạnh, vừa mới bắt đầu còn không có cảm thấy có cái gì, nhưng là theo thời gian trôi qua, hàn khí này càng ngày càng thịnh, không ngừng xâm lấn vào thân thể nội, tựa hồ đang không ngừng tích lũy giống nhau.
-Mẹ nó, ta muốn đập chết các ngươi!
Giang Thạch gầm lên một tiếng, Lang Nha Bổng lại đập xuống đất, khom lưng cầm lên càng nhiều đá vụn, trực tiếp ném mạnh về phía tàn ảnh đang cấp tốc chuyển động trước mắt.
Vù!
Phốc phốc phốc phốc!
Từng phiến đá xuyên qua tàn ảnh, lực lượng khủng bố, bay múa đầy trời, trực tiếp bắn về phía đám người phía sau.
Mặc dù đám đông đã rút lui đủ xa,
Nhưng bọn hắn cũng hồn nhiên không nghĩ tới những viên đá này cư nhiên xuyên qua tàn ảnh, trực tiếp đánh về phía bọn họ.
-Không!
Đối mặt một cái, đông đảo nhân sĩ giang hồ đứng ở hàng đầu bị đá bắn xuyên ngay tại chỗ, phát ra kêu thảm thiết, thân thể bay tứ tung, chết oan chết uổng.
Trong nháy mắt đám người lại đại loạn.
-Mau lui lại a!
-Mẹ nó chạy mau, đừng chen lấn về phía trước nữa!
-Nằm xuống, mau nằm xuống!
Giang Thạch không quan tâm, chỉ lo khom lưng cầm lên càng nhiều đá hung hăng ném về phía hai tên trung niên áo bào trắng đang xoay tròn xung quanh mình.
Vù vù!
Cứ như vậy, một nắm lại một nắm đá không ngừng bay ra, phát ra thanh âm chói tai bén nhọn.
Mỗi một hòn đá cơ hồ đều bị đối phương thuận lợi né tránh, hung hăng ném vào trong đám người phía sau.
Toàn bộ đám người trở nên càng thêm hỗn loạn, không biết bao nhiêu người phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Vốn bọn họ đều là võ giả, mang theo một thân tu vi trong người, giờ phút này cũng loạn cùng người bình thường không có gì khác nhau.
Trong nháy mắt Giang Thạch liên tục ném ra hơn mười đợt đá.
Bị hắn ngộ thương mà chết không biết bao nhiêu.
Hai tên trung niên áo bào trắng chính đang cấp tốc xoay tròn xung quanh Giang Thạch, không ngừng đánh ra chưởng phong cường đại rốt cục cũng lộ ra vẻ kinh hãi, cảm giác được kình lực trong cơ thể đang nhanh chóng tiêu hao.
Lúc này bọn hắn đã tiêu hao hơn phân nửa kình lực, tốc độ và chưởng phong của bản thân rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ bọn họ đều sẽ không ổn.
Vốn là nếu hai tên nam tử trung niên này mang ám khí theo, ngược lại có thể vây quanh Giang Thạch không ngừng phóng ám khí ra, cũng có thể gia tăng sát thương đối với Giang Thạch.
Thế nhưng bọn họ đều là người thế gia, tự nghĩ về cái gọi là thân phận cùng thể diện, bởi vậy đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, rất ít mang theo ám khí, điều này dẫn đến giờ phút này bọn họ đã đâm lao phải theo lao.
Thử hỏi một chút, Võ Đang thất hiệp đi ra ngoài hành tẩu giang hồ có thể cầm ám khí theo sao?
Chính là loại đạo lý này!
Giang Thạch đang không ngừng điên cuồng ném đá, rất nhanh phát hiện trạng thái hai tên trung niên áo bào trắng đã không đúng, lập tức phát ra từng trận tiếng cười to, nói: "Ta cho các ngươi chạy, xem các ngươi còn có thể chạy bao lâu!"
Vù vù!
Hắn cầm lên càng nhiều đá, giống như không cần tiền, lần nữa điên cuồng ném về hướng hai tên trung niên áo bào trắng.
Tốc độ của hai gã trung niên áo bào trắng vốn đã giảm mạnh, giờ phút này lại bị vô số hòn đá điên cuồng nhằm vào, nhất thời trở nên cực kỳ chật vật, rốt cục có người phát ra tiếng hừ thảm, bị hòn đá bắn trúng.
Tiếp theo người kia cũng bị phân tâm, ngay sau đó bị hòn đá đánh trúng.
-Không!
Hai người kêu thảm một tiếng, trong khoảnh khắc đã trúng bảy tám viên đá, trực tiếp hung hăng bay ngược ra ngoài, nện ở xa xa, thống khổ kêu thảm thiết.
Viên đá bén nhọn đánh nát kình lực phòng ngự của bọn họ, nhưng cũng bị kình lực cắt giảm rất nhiều lực lượng, bởi vậy cũng không thể xuyên thủng thân thể của bọn họ, nhưng dù vậy, cũng làm cho bọn họ bị trọng thương, máu tươi đầm đìa.
-Hai vị Trương huynh!
Triệu Vô Cực cách đó không xa, vừa nhìn thấy cảnh này, lập tức trừng mắt, kinh hãi mở miệng.
Ngay cả hai vị Trương huynh cũng không bắt được tiểu tử này?
Giang Thạch lập tức ngừng lại, ném hòn đá vụn trong tay xuống, nhổ một ngụm nước miếng vào lòng bàn tay, mặt lộ vẻ tươi cười, cẩn thận lắc lư lang nha bổng to lớn.
-Không cần sợ, ta cam đoan một chút nữa chấm dứt thống khổ của các ngươi, có thể chết dưới lang nha bổng của ta, coi như là vinh hạnh của các ngươi.
Hắn mang theo lang nha bổng đi tới hướng hai tên nam tử trung niên.
-Người trẻ tuổi, ngươi không nên xằng bậy, Lũng Tây Trương thị nghe qua chưa?
Bỗng nhiên, một tên trung niên áo bào trắng lộ ra vẻ kinh hãi, nhìn về phía Giang Thạch.
-Loạn thất bát tao, chưa từng nghe qua!
Giang Thạch cũng không để ý, tiếp tục đi về phía hai người.
"Tiểu tử, bọn họ là môn phiệt Trương thị, là chúa tể thiên hạ môn phiệt, là chủ nhân chân chính thế giới này, ngươi mau dừng lại!"
Triệu Vô Cực ở xa xa kinh hãi kêu to.
Vèo!
Bùm!
Vừa dứt lời, Giang Thạch đột nhiên xoay người lại, ném Lang Nha Bổng ra, rời vào ngực của Triệu Vô Cực, trực tiếp đập đến Triệu Vô Cực điên cuồng phun máu loãng, ngực lõm xuống, thân thể lập tức bay tứ tung ra, nện ở xa xa, hộc máu chết thảm.
-Ồn ào!
Ngữ khí Giang Thạch lạnh lùng.
-Sự tình bây giờ đã nháo đến loại tình trạng này, ngươi nói với ta lai lịch của bọn họ thật lớn?
-Vậy ngươi ngược lại dạy ta nên làm cái gì bây giờ?