Chương 67: bí tịch tới tay!
Hắc y nhân cầm đầu trợn mắt há hốc mồm, lòng bàn tay tê dại, chấn động đến hai cánh tay dường như sắp không thuộc về mình vậy, bỗng nhiên thân thể điên cuồng liều lĩnh lui về phía sau mà đi, vội vàng hét lớn: "Đao, mau lấy đao cho ta!"
Hắc y nhân phía sau cũng kinh biến sắc mặt, vội vàng ném vài thanh trường đao qua.
Hắc y nhân cầm đầu luống cuống tay chân, lần nữa bắt được một thanh trường đao, tiếp tục lui về phía sau một khoảng cách, lúc này mới rốt cục dừng lại, hai ánh mắt tràn ngập kinh hãi nhìn về phía Giang Thạch.
-Tinh Thần Vẫn Thiết!
Bả Lang Nha Bổng thô to trong tay đối phương, lại là do Tinh Thần Vẫn Thiết đúc ra.
Tinh Thần Vẫn Thiết mặc dù hiếm thấy, nhưng cũng không phải thần vật cực kỳ hiếm thấy gì, trong Thánh Giáo bọn họ cũng có thứ như vậy.
Chẳng qua dám dùng Tinh Thần Vẫn Thiết làm vũ khí, tuyệt đối không nhiều lắm.
Bởi vì dùng Tinh Thần Vẫn Thiết yêu cầu trình độ thân thể phải đạt tới tình trạng nhất định, người thân thể yếu dùng vật này không khác gì tìm đường chết.
Nhưng tiểu tử cốt nhục như que củi trước mắt này, lực lượng thân thể lại có thể đáng sợ như thế.
Một gậy đem vũ khí của mình đập cho bay tứ tung ra ngoài.
Vừa rồi một sát na kia, nếu là hắn lại bổ thêm một gậy, chẳng phải là chính mình chỉ có một con đường chết?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hắc y nhân cầm đầu biến ảo không ngừng, vừa sợ vừa giận.
-Lục đại soái, người này ngươi là muốn chết, hay là muốn sống?
Giang Thạch lại mở miệng hỏi.
Lục Trọng Sơn ở một bên cũng bị biểu hiện đáng sợ của Giang Thạch làm cho chấn động.
-Bi tình đao pháp!
Tuyệt học vô thượng tiếng tăm lừng lẫy trong Thánh giáo, cứ như vậy bị Giang Thạch dùng một gậy phá giải?
Bỗng nhiên, hắn kịp phản ứng, trầm giọng nói: "Đừng giết hắn, bắt sống hắn, ta muốn hỏi hắn rốt cuộc là ai phái tới?"
Trong Thánh giáo tuyệt đối không cho phép tồn tại gian tế.
-Dễ nói.
Giang Thạch gật đầu.
Đơn giản thoáng cái hắn đã thăm dò ra lực lượng của Võ Thánh đệ nhất thang.
Lúc trước hai người giao thủ lần đầu tiên, Giang Thạch chỉ dùng ra lực lượng tầng thứ nhất của Xích Dương Đoán Thể Quyết mà thôi.
-Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!
Hắc y nhân cầm đầu ngữ khí kinh nộ, gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, nói: "Thật cho rằng có một khối Tinh Thần Vẫn Thiết là có thể không đặt những người khác vào trong mắt sao?’’
Bàn tay hắn vung trường đao, xẹt qua không trung, lại phát ra thanh âm chói tai, trong nháy mắt thân đao lại sáng lên từng đạo hào quang rực rỡ, miệng hét lớn:
-Bi Tình Trảm!
Xoạt xoạt xoạt!
Trường đao huy động, từng đạo đao cương chói mắt trực tiếp phát ra từ trên trường đao, giống như là tia chớp, xẹt qua không gian, nhanh chóng chém tới thân thể của Giang Thạch.
Giang Thạch cả kinh.
-Đao khí!
Giỏi lắm!
Lần đầu tiên gặp phải loại công kích này, hắn không dám sơ suất chút nào, hít sâu một hơi, Xích Dương Đoán Thể Quyết trong nháy mắt vận chuyển đến cực hạn, luân chuyển Lang Nha Bổng, trực tiếp hung hăng nện tới hướng của những đao khí đang chém tới.
Bùm! Bùm! Bùm!
Thanh âm nặng nề, từng mảnh đao khí sáng chói liên tiếp nổ tung ở trước mặt của hắn, giống như là pháo hoa giống nhau, khó có thể tiếp cận hắn mảy may.
Một hơi liên tục đập nát bảy tám đạo đao khí, thân thể Giang Thạch cũng đang xông tới rất nhanh, khí huyết trên người sôi trào, miệng hét lớn: "Ngươi cũng ăn thử một kích này của ta, Thiên Địa Nhất Bổng Chùy!"
Rầm!
Lang Nha Bổng vũ động, mang theo cự lực khủng bố gần ba vạn cân trực tiếp hung hăng Oanh xuống người của hắc y nhân cầm đầu.
Sắc mặt hắc y nhân cầm đầu khẽ biến, vội vàng tiến hành nhanh chóng né tránh, nhưng mà Giang Thạch lại như hình với bóng, giống như mãnh thú, lang nha bổng khủng bố vung nhanh đến phô thiên cái địa, Oanh Oanh rung động, giống như là gió táp mưa sa đồng dạng.
Chỉ riêng kình phong mang đến đã làm cho làn da người ta đau đớn, giống như rơi vào trong vòng xoáy khủng bố.
Hắc y nhân né tránh không kịp, chỉ đành gầm lên một tiếng, bất chấp tất cả cổ động thân thể, ngăn cản phía trên của thân thể.
Nhưng lần này đón đỡ lại để cho hắn điên cuồng phun máu tươi, quả thực hoài nghi nhân sinh.
Bởi vì lực lượng của Giang Thạch,
So với lúc trước đã tăng lên một mảng lớn.
Đang!
Bùm!
Không chỉ có trường đao trong tay bị nện vỡ ngay tại chỗ, lực lượng khủng bố càng là tác dụng đến trên người của hắn, khiến cho thân thể của hắn như bị sét đánh, hai cái đầu gối cong xuống, thoáng cái hung hăng quỳ nát phiến đá trên mặt đất.
-Ngươi......
Người áo đen cầm đầu vô cùng hoảng sợ, cánh tay đã là máu thịt mơ hồ, quỳ rạp xuống đất, nhìn Lang Nha Bổng to lớn đặt ở trên vai mình, cảm giác được nguy cơ tử vong trước nay chưa từng có.
Gã này......
Lúc trước còn giữ lại lực lượng?
Đây là yêu nghiệt gì?
-Hắc hắc......
Sau khi Giang Thạch đập ra một gậy, trên mặt lộ tươi cười, nói: "Một chiêu【 Thiên Địa Nhất Bổng Chùy 】 ta tự nghĩ ra này uy lực như thế nào?"
Trong mắt hắn lóe ra tinh quang đáng sợ, đột nhiên tát một cái, nhanh chuẩn hung ác, bốp một tiếng, tát hắc y nhân bay tứ tung ra ngoài bảy tám thước, đụng ở xa xa, ngất xỉu tại chỗ.
Hắc y nhân còn lại đều lộ ra vẻ hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi, vội vàng xoay người rời đi.
Lục Trọng Sơn rung động trong lòng, đánh giả của hắn đối với Giang Thạch tính toán còn đang tiếp tục tăng cao, bỗng nhiên quát to: "Giang huynh đệ, đừng buông tha bọn họ!"
Giang Thạch sớm đã nhặt hòn đá dưới mặt đất lên, hung hăng ném về phía đám hắc y nhân kia.
Vù vù vù!
-Aaaaaaaaa!
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra, trên chín thành người chạy ra đều liên tiếp bị hắn bắn chết.
Nhưng vẫn có người nhanh chóng thoát ra ngoài, sợ đến mức hồn phi phách tán, biến mất ở xa xa.
-Lục đại soái, ta bắt được người cho ngươi, bí tịch của ta viết xong chưa?
Giang Thạch vỗ vỗ tay, xoay người nói.
"Sắp rồi, còn đang viết!"
Lục Trọng Sơn kịp phản ứng, vội vàng mở miệng.
Hắn cầm cành cây trong tay, chấm máu tươi, tiếp tục viết lên quần áo.
Lại qua một hồi, rốt cục động tác của hắn mới dừng lại.
Cả bộ quần áo bị viết đầy chữ, máu tươi dày đặc, lộ ra một loại khí tức yêu dị.
Tốt lắm, viết xong toàn bộ.
Hắn thở hổn hển, lại ho ra một ngụm máu loãng.
Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, đi tới, tiếp nhận tấm quần áo đầy chữ bằng máu, bắt đầu quan sát, sau khi đem toàn bộ nội dung phía trên đều đọc qua, không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
-Coi như không tệ, đi thôi, có thể đi đến cứ điểm không?
-Được, đi cứ điểm trước đi.
Lục Trọng Sơn thở dốc nói.
Bây giờ hắn bị người nghi ngờ là của Thánh giáo ám toán, đã không dám tiếp tục đợi lâu ở chỗ này, chỉ có trước trở về cứ điểm mới có thể bảo đảm an toàn.
Hơn nữa lai lịch của tên kia, cũng nhất định phải hỏi ra mới được.
Cũng may sau một đêm tu dưỡng, ngựa của bọn họ đã khôi phục không sai biệt lắm.
Kế tiếp dưới sự dìu đỡ của Lục Thừa Thiên, Lục Trọng Sơn trực tiếp nhảy lên tuấn mã, những người khác cũng đều xoay người lên ngựa, chạy như điên về phía xa.
Một lần lao nhanh, lại trôi qua một ngày.
Trong lúc đó Lục Trọng Sơn có mấy lần ho ra máu, đều bị hắn áp chế.
Rốt cục tới lúc hoàng hôn, một đám người mới rốt cục trở về cứ điểm của đại quân hữu lộ Nghĩa Minh quân.
Khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm chính là, cứ điểm vẫn nắm giữ ở trong tay bọn họ như cũ, cũng không có bị địch nhân thừa cơ công phá được.
Sau khi đám người Lục Trọng Sơn thuận lợi tiến vào cứ điểm, rất nhanh có Một tên phó tướng nhanh chóng nghênh đón, biến sắc, nói: "Đại soái ngươi làm sao vậy?’’
-Không cần hỏi nhiều, trước tiên áp giải người này xuống, canh giữ nghiêm ngặt!
Lục Trọng Sơn chỉ hướng hắc y nhân kia, sắc mặt trắng bệch, nói: "Mặt khác mang vị tiểu huynh đệ này đi tìm chỗ ở, hắn cần dược liệu gì, tất cả đều đưa cho hắn, ngoài ra, chuẩn bị nơi bế quan cho ta và Triệu Thanh!"
Vâng, đại soái!
Vị phó tướng Trương Đạt vội vàng quát.
Sau đó lập tức gọi người bắt đầu nhanh chóng sắp xếp.