Chương 77: Vô Lượng Đạo Quán!
Triệu Hậu Tài sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi cuồn cuộn, động tác không thể nói là không nghiêm khắc.
Biệt danh của hắn là 【 Tỏa Hầu Thủ 】, hơn phân nửa một thân công phu đều ở trên tay, toàn lực trảo một cái, khí lực khủng bố cỡ nào, thiếu chút nữa bóp yết hầu Triệu Phi Yến đều gãy.
Triệu Phi Yến chỉ cảm thấy hít thở không thông, hai tay liều mạng vỗ bàn tay cha nàng.
-Hả? Triệu cô nương, ngươi vừa mới nói cái gì?
Giang Thạch lộ ra hồ nghi, thúc ngựa chạy tới, mở miệng hỏi.
"Không có gì, không có gì, Giang huynh đệ, ngươi cũng là đi Vô Lượng Đạo Quán?"
Sắc mặt Triệu Hậu Tài trắng bệch, miễn cưỡng cười nói.
Ngụ ý, lần trước ngươi phạm vào huyết án khổng lồ như vậy, Oanh động võ lâm Phong Châu, lần này quần hùng tề tụ, lại có ba vị võ thánh Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối thiền sư, Nhạc chưởng môn trấn tràng, ngươi còn dám xuất hiện, sợ là chỉ có một con đường chết.
-Không sai, ta chuẩn bị đi tới võ thị đổi một ít tài nguyên.
Giang Thạch hào phóng thừa nhận, bình thản mở miệng: "Ngươi cũng biết bây giờ đại đa số tài nguyên tu luyện đều bị quân đội nắm giữ, tán tu chúng ta muốn thu hoạch được tài nguyên, khó khăn biết bao, chỉ có thông qua võ thị mới có thể đổi lấy một ít."
-Nói đúng, nhưng chuyện lần trước của ngươi......
Triệu Hậu Tài sắc mặt biến ảo, nhịn không được cẩn thận nhắc nhở.
Hắn cũng không dám đi cùng Giang Thạch.
Lần trước xuất hiện cùng Giang Thạch thì thôi, lúc này nếu còn cùng Giang Thạch đi qua, quần hùng Phong Châu hơn phân nửa là sẽ xé sống bọn họ.
-Chuyện lần trước làm sao vậy?
Giang Thạch biết rõ còn cố hỏi, ngữ khí bình tĩnh, nói: "Ngươi cũng thấy, cũng không phải ta chủ động gây chuyện, bỉ nhân tự nhận tính cách còn đủ ôn hòa, khiêm tốn lễ độ, xưa nay không thích đánh đánh giết giết, Lần này ta là mang thành ý mà đến, chẳng lẽ còn không cho ta đi vào?"
Lúc hắn nói chuyện, quơ quơ lang nha bổng trong tay theo bản năng, nhẹ nhàng phủi bụi bặm ở phía trên.
Trán Triệu Hậu Tài lại toát ra mồ hôi lạnh.
Mang thành ý mà đến?
Chỉ sợ cây lang nha bổng này mới là thành ý của ngươi?
-Triệu tiền bối, ngươi che miệng nữ nhi như vậy, còn che nữa, nữ nhi của ngươi sẽ tắt thở.
Giang Thạch nhịn không được liếc mắt nhìn Triệu Phi Yến, nhắc nhở nói.
Triệu Hậu Tài lúc này mới kịp phản ứng, biến sắc, vội vàng buông ra.
Triệu Phi Yến vừa mới bị buông ra, lập tức bắt đầu thở hổn hển, thở hồng hộc rung động, sau đó ánh mắt u oán nhìn về phía phụ thân nhà mình.
-Cha, ta có phải là con ruột của ngươi không?
-Làm càn, ta đương nhiên là cha ruột của ngươi.
Ngữ khí Triệu Hậu Tài trầm xuống.
"Ngươi suýt nữa đã bóp chết ta!"
Triệu Phi Yến tức giận nói.
-Ngươi!
Triệu Hậu Tài im lặng một trận, cuối cùng không nói thêm gì nữa, mà là lần thứ hai nhìn về phía Giang Thạch, cười trừ nói: "Giang huynh đệ, lúc trước ngươi hỏi cái gì, hỏi đi Vô Lượng Đạo Quán như thế nào phải không? Rất đơn giản, chỉ cần đi về phía trước dọc theo con đường này, nhìn thấy một cây tùng lớn, quẹo trái một cái, lại đi hai mươi dặm về phía trước, sẽ nhìn thấy một hẻm núi, hẻm núi kia chính là Vô Lượng Đạo Quán.
-Thì ra là thế, cùng đi qua đi.
Giang Thạch ngẩng đầu nhìn lại.
-Khụ khụ, ta vừa mới nhớ ra, hình như ta còn có một vài thứ để quên trong khách điếm, chúng ta chuẩn bị về lấy đồ trước.
Triệu Hậu Tài mặt dày nói, một khắc đồng hồ cũng không dám ở cùng một chỗ với Giang Thạch.
-Đúng vậy, Giang huynh đệ, đồ đạc của chúng ta quên ở khách điếm rồi.
Thượng Quan Vân cũng miễn cưỡng cười nói.
-Cha, quên cái gì rồi?
Triệu Phi Yến nghi hoặc nói.
Mí mắt Triệu Hậu Tài nhảy lên, thiếu chút nữa không nhịn được lại che miệng của nàng.
Nữ nhi ngốc nghếch này, sau này tuyệt đối không thể mang nàng ra ngoài nữa.
Lại mang ra, cái mạng già này sớm muộn gì cũng bị nàng hãm hại chết.
-Một ít bạc, quên mang theo một ít bạc.
Triệu Hậu Tài cười nói, thấy Triệu Phi Yến còn muốn mở miệng, vội vàng trừng mắt.
Triệu Phi Yến nhất thời ủy khuất trong lòng, ngậm miệng không nói.
Lâm công tử bên cạnh thì vẻ mặt hồ nghi nhìn Giang Thạch:
Lại nhìn về phía Triệu Hậu Tài.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng sau khi Giang Thạch đến, Triệu tiền bối trước mắt tựa hồ trở nên có chút quái dị.
Đây dường như là...... kiêng kị?
-Bạc? Ta còn tưởng rằng là đại sự gì, phái đồ đệ trở về lấy không được sao, kính xin Triệu tiền bối tự mình dẫn đường cho ta, ta người này có chút dễ lạc đường.
Giang Thạch bình thản mở miệng.
-Cái này...... cái này......
-Chẳng lẽ Triệu tiền bối không muốn?
Giang Thạch nhướng mày.
-Không có không có.
Triệu Hậu Tài vội vàng mở miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm cũng chưa từng xảy ra chuyện, vì sao lại năm lần bảy lượt cùng người này đụng phải cùng một chỗ?
Cái này, nếu để cho quần hùng biết hắn có quan hệ không nhỏ với thiếu niên này, sau này võ lâm Phong Châu làm sao có thể dung nạp được hắn?
-Đúng rồi, vị này là?
Giang Thạch đột nhiên cũng chú ý tới vị Lâm công tử kia.
-Đây là Lâm Động, Lâm công tử, Thiếu công tử của Phúc Viễn tiêu cục đại danh đỉnh đỉnh!
Triệu Phi Yến lại nhịn không được mở miệng nói.
- Thiếu công tử cái gì chứ, bất quá là một con chó nhà có tang mà thôi.
Lâm công tử lộ ra vẻ chua xót, mở miệng nói: "Kim Tiền bang liên hợp quan phủ địa phương, mưu đồ cơ nghiệp của tổ tiên Lâm gia ta, giết tám mươi bảy người của Lâm gia ta, bây giờ chỉ có mình ta còn sống..."
Giang Thạch lập tức lộ ra vẻ quái dị.
Không thể nào?
Đây xác định là Phúc Viễn tiêu cục, mà không phải Phúc Uy tiêu cục?
-Thiện tai thiện tai.
Giang Thạch không nhịn được mà than nhẹ.
Triệu Hậu Tài, Thượng Quan Vân đều lộ ra vẻ nghi hoặc, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Tên này...... chẳng lẽ đổi tính tin phật rồi?
-Triệu tiền bối, ngươi không phái đại đệ tử của ngươi đi khách điếm lấy tiền sao?
Giang Thạch lại hỏi.
-Không cần không cần, bỗng nhiên ta nhớ đến trên người còn chuẩn bị thêm một ít.
Triệu Hậu Tài ngượng ngùng nói.
-Vậy là được, đi thôi.
Giang Thạch mở miệng.
Triệu Hậu Tài đành phải bất đắc dĩ về phía trước dẫn đường, trong lúc đó, dư quang khóe mắt hắn thỉnh thoảng nhìn về phía trên người Giang Thạch, âm thầm cân nhắc.
Bây giờ hắn thật sự là nghĩ không ra, Giang Thạch có lực lượng gì mà dám đi đến Vô Lượng Đạo Quán.
Chẳng lẽ thật sự là muốn chủ động chịu chết?
"Thôi, nếu ngươi chủ động chịu chết, trách không được ta, đến lúc đó một khi động thủ, ta lập tức thanh minh cho quần hùng, việc này cùng ta không quan hệ, ta chỉ phụ trách đem ngươi dẫn đến, đến lúc đó quần hùng không chỉ có không trách ta, nói không chừng còn có thể rất cảm kích ta."
Triệu Hậu Tài thầm nghĩ trong lòng.
Một đường đi về phía trước.
Nửa canh giờ sau.
Ở phía trước bọn họ, rốt cục xuất hiện một hẻm núi hiểm trở.
Trong hẻm núi, một đạo quán rộng lớn lẳng lặng đứng sừng sững.
Có thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài đại môn của đạo quán, buộc rất nhiều ngựa, bên ngoài đạo quán là một đám tiểu đạo nhân búi tóc, mặc đạo bào, đang cung kính đón khách.
Hầu hết mọi người sau khi đưa ra lệnh bài đều có thể thuận lợi tiến vào.
Triệu Hậu mới nặn ra nụ cười, nói: "Giang huynh đệ, trên người ngươi có lệnh bài không?’’
-Không có.
Giang Thạch nhẹ nhàng lắc đầu, đánh giá đạo quán phía trước.
Chỉ thấy kiến trúc của đạo quán cực kỳ đặc thù, vừa vặn kẹt ở khu vực cửa hạp cốc, hai cánh đại môn khảm ở lối vào cửa cốc, phong kín toàn bộ khe núi.
Chỉ cần vừa đóng đại môn, chỉ sợ ngay cả thiên quân vạn mã cũng rất khó tấn công vào.
Bất quá hắn cẩn thận quan sát một lát, vẫn là phát hiện khu vực có thể bị nhảy vọt qua.
-Triệu tiền bối, đa tạ người dẫn ta tới đây, cáo từ tại đây.
Giang Thạch mở miệng, trực tiếp xua ngựa rời đi, chạy về một hướng khác.
Triệu Hậu Tài lấy làm lạ.
Gã này đi rồi à?
Không tham gia võ thị nữa?
Đi được rồi, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đi rồi sẽ không liên lụy đến ta.
Trong lòng hắn mừng thầm.
Không bao lâu, Giang Thạch vòng qua một bên khác của hẻm núi, buộc chặt ngựa, nhìn về phía đầu tường tương đối thấp bé trước mắt, sau đó dùng sức nhảy lên, lực lượng hai chân bộc phát, trực tiếp bắt lấy đầu tường, nhẹ nhàng lật một cái đã rơi vào trong đạo quán.
-Mọi con đường đều có thể thông đến La Mã, không nhất thiết phải đi cửa chính.
Trong miệng hắn tự nói.