Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân

Chương 79: Giang Thạch ở đây!

Chương 79: Giang Thạch ở đây!


Hướng khác.
Chỗ sâu nhất trong Vô Lượng Đạo Quán.
Trong một đại điện rộng rãi, ánh nến chập chờn, mấy đạo nhân ảnh đang hội tụ ở đây, nghị luận sôi nổi.
Chính là Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối thiền sư, Nhạc chưởng môn, cùng với một thanh niên áo xanh và một tên lão giả.
Vị thanh niên cùng lão giả kia không phải người khác, chính là hai người Giang Thạch gặp được ở khách đếm cách đây không lâu, bị hắn hoài nghi là nhân sĩ trong triều đình.
-Nếu Thanh Tùng đạo trưởng cùng Vô Hối thiền sư đã sớm có chuẩn bị, như vậy tất cả cứ dựa theo các ngươi định ra đi, Côn Sơn Long thị ta không có ý kiến.
Thanh niên áo xanh kia ngữ khí bình thản, mở miệng nói.
-Thiện tai thiện tai.
Vô Hối thiền sư chắp tay trước ngực, giọng nói già nua.
-Long công tử khách khí rồi, có thể được Côn Sơn Long thị tương trợ, thật sự là vinh hạnh lớn lao.
Thanh Tùng đạo trưởng cũng vái chào, mở miệng nói.
-Tất cả đều là suy nghĩ vì thương sinh, đạo trưởng cần gì phải như thế?
Thanh niên kia thản nhiên nói.
-Công tử, nói như vậy, bây giờ chúng ta liền đi ra ngoài đi.
Nhạc chưởng môn ở một bên cười nịnh nói.
-Ừ, đi thôi.
Thanh niên kia nhẹ nhàng gật đầu, dẫn đầu đi ra ngoài.
Một đám cao thủ cấp Võ Thánh lúc này cũng đi theo sau, đi về phía quảng trường ngoài tiền viện.
Không bao lâu đã đi tới phía trước đám người.
Mắt thấy đám người rậm rạp phía trước, Thanh Tùng đạo trưởng cùng Vô Hối thiền sư liếc nhau, sau đó Thanh Tùng đạo trưởng thở nhẹ một hơi, khí tụ đan điền, trực tiếp mở miệng:
-Các vị, xin yên lặng một chút!
Công lực của hắn thâm hậu, tiếng như sấm sét, tinh chuẩn quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Thật giống như hắn đang đứng ở bên tai mọi người nói chuyện đồng dạng, sức một mình, ngăn chặn tất cả thanh âm trên quảng trường.
Mọi người nhao nhao dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu, nhất thời lộ ra vẻ kính sợ.
-Là Thanh Tùng đạo trưởng! Thanh Tùng đạo trưởng ra rồi!
-Còn có Vô Hối thiền sư!
-Nhạc chưởng môn cũng ở đây!
Hiện trường lại ồn ào lên.
Bất quá rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về mấy đạo nhân ảnh phía trước nhất, ánh mắt sáng quắc.
Duy chỉ có Giang Thạch là không để ý tới, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm bảy tám gốc dược liệu màu đỏ vàng ở quầy hàng trước mặt.
-Những dược liệu này có thể rẻ hơn một chút hay không?
Giang Thạch mở miệng.
-Trước đừng nói chuyện, nghe Thanh Tùng đạo trưởng cùng Vô Hối đại sư nói cái gì đã.
Chủ quán là một hán tử chừng bốn mươi tuổi, hiển nhiên là fan trung thành của Thanh Tùng đạo trưởng cùng Vô Hối thiền sư, một đôi mắt tràn ngập vẻ cuồng nhiệt nhìn về phía đám người Thanh Tùng đạo trưởng.
Giang Thạch không nói gì.
-Nếu không cho ta xem những dược liệu này trước?
Giang Thạch đưa tay sờ mấy gốc dược liệu kia.
-Mẹ nó! Đừng sờ!
Chủ quán giận dữ, vung tay quạt mu bàn tay của Giang Thạch, nói: "Trước tiên nghe Thanh Tùng đạo trưởng nói cái gì đã?’’
Hắn đau đến hít thẳng khí lạnh, giật mình lần nữa nhìn về phía Giang Thạch.
Tay người này cứng như vậy?
Sao giống như thép vậy?
Sắc mặt Giang Thạch trầm xuống, nói: "Mẹ nó, mắng chửi người cũng không phải thói quen tốt!"
Nhưng vừa nghĩ tới là mình đuối lý ở trước, hắn phát ra tiếng hừ lạnh, chung quy không có động thủ, mà là ngồi xổm tại chỗ, đem ánh mắt nhìn về phía bên kia của Thanh Tùng đạo trưởng và Vô Hối thiền sư.
Rất nhanh, Giang Thạch lộ ra dị sắc.
Rõ ràng hắn đã nhận ra hai người khác bên cạnh Thanh Tùng đạo trưởng và Vô Hối thiền sư.
Thanh niên áo xanh và lão giả mặt trắng không râu kia rõ ràng chính là người lúc trước hắn gặp ở ngoài khách điếm.
"Hai người này sẽ không thật sự là người trong cung đi, lại có thể đứng chung một chỗ với cùng Thanh Tùng đạo trưởng và Vô Hối thiền sư."

Giang Thạch suy tư.
Chủ quán bên cạnh đã sớm cảm thấy Giang Thạch cường đại, tâm thần không khỏi thấp thỏm, thỉnh thoảng nhìn Giang Thạch một chút, muốn mở miệng xin lỗi.
Nhưng giờ phút này toàn bộ tâm thần Giang Thạch cũng đã rơi vào khu vực của Thanh Tùng đạo trưởng, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
"Các vị, đa tạ các vị không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến, lão đạo Thanh Tùng, rất là cảm kích!"
Thanh Tùng đạo trưởng thanh âm ôn hòa, chắp hai tay lên, bộ dạng râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, tiếp tục nói: "Cho tới nay, lão đạo đều đóng chặt sơn môn, bế quan tu luyện, ba mươi năm không có tìm hiểu qua chuyện của giang hồ, vốn tưởng rằng giang hồ vẫn bình thản, vẫn như trước, nhưng thẳng đến trước đó không lâu, lão đạo xuất quan, lúc này mới biết được thiên hạ phong vân biến ảo!
Không thể tưởng được chỉ ba mươi năm trôi qua, Đại Huyền Thiên Hạ lại thật sự đã vỡ nát, sụp đổ!
Trong khoảng thời gian này, Phong Châu địa giới càng là thảm cảnh phát sinh, vô số môn phái bị kéo vào trong nước lửa, ngay cả Lạc Hà kiếm phái có giao tình lớn lao với lão đạo cũng bị người tiêu diệt, thật sự là thời gian không tha người! Mệnh tiện! Thật bi ai!
Lão đạo bất tài, vì có thể bảo vệ võ lâm Phong Châu ta, khiến cho nhân sĩ võ lâm không gặp kiếp nạn nữa, sau khi thương nghị cùng Vô Hối thiền sư và Nhạc chưởng môn, chúng ta quyết định thừa dịp thịnh hội võ thị, thành lập võ lâm đại hội của Phong Châu chúng ta, dùng để ứng phó tất cả đại sự mà võ lâm Phong Châu gặp phải.
Không biết ý các vị thế nào?’’
Rào!
Mọi người xôn xao, nhao nhao nghị luận.
Quả nhiên cũng giống như tin tức bọn họ nhận được lúc trước.
Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối thiền sư chuẩn bị thành lập Phong Châu võ lâm đại hội.
Một bên, Nhạc chưởng môn đột nhiên mở miệng hét lớn: "Các vị yên tâm, lần này võ lâm đại hội cũng không phải chỉ có ba người Nhạc mỗ cùng Thanh Tùng đạo trưởng, càng là có Côn Sơn Long thị làm chỗ dựa cho chúng ta, nói vậy đối với danh tiếng của Côn Sơn Long thị, các vị hẳn là đều đã nghe qua, vị thanh niên tuấn tài ở bên cạnh ta đây chính là truyền nhân của Côn Sơn Long thị, Long Thiếu Vân Long công tử!"
-Côn Sơn Long thị?
-Một trong những thế gia môn phiệt!
-Có thế gia cũng gia nhập vào chuyện này?
Mọi người nhất thời càng thêm giật mình.
Từng đôi mắt đồng loạt quan sát về phía tên thanh niên áo xanh kia.
-Không phải người trong cung? Là người của thế gia?
Sắc mặt Giang Thạch khẽ động.
Nhưng người thế gia làm sao cũng có cả thái giám?
Thanh niên áo xanh nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía mọi người, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng đồng dạng cũng có thể quanh quẩn ở bên tai mọi người, mở miệng nói:
"Các vị, ý tứ của Thanh Tùng đạo trưởng cùng Nhạc chưởng môn chính là ý tứ của Long thị, võ lâm Phong Châu, mỗi người làm theo ý mình, dưới thời buổi loạn thế như bây giờ, thật sự không nên tiếp tục duy trì, chỉ khi chỉnh hợp làm một, vặn thành một cỗ, như thế mới có thể chống cự lại áp lực cường đại đến từ các phương diện khác!"
Mọi người nghị luận sôi nổi lần nữa.
"Long công tử, nếu muốn thành lập Võ Lâm Đại Hội, có phải trước tiên phải điều tra hung án của Lạc Hà Kiếm Phái không?"
Bỗng nhiên có người mở miệng trong đám đông.
Những người khác lập tức nhao nhao hưởng ứng.
-Đúng, Lạc Hà kiếm phái truyền thừa nhiều năm, đại sự này không thể không tính!
"Nếu thật muốn thành lập võ lâm đại hội, có phải ý nghĩa tất cả môn phái đều phải chỉnh hợp làm một!"
"Các vị yên tâm, một khi thành lập võ lâm đại hội, ngày thường sẽ không cưỡng chế ước thúc các vị, chỉ cần lúc võ lâm gặp phải tai nạn, các vị có thể buông xuống thành kiến của môn phái, hội tụ lại đây là được."
Long công tử ngữ khí bình tĩnh, mở miệng nói: "Về phần chuyện của Lạc Hà kiếm phái, trong khoảng thời gian này Côn Sơn Long thị ta xác thực một mực vẫn đang tiến hành điều tra thông qua nhiều phương diện, Long mỗ bất tài, cố ý để người vẽ ra chân dung của thiếu niên kia, hôm nay treo ở đây, cung các vị quan sát!"
Hắn ra hiệu một cái cho lão giả bên cạnh.
Vị lão giả mặt trắng không râu kia nhẹ nhàng vuốt cằm, lúc này xoay người cầm một quyển trục thật lớn đi ra từ phía sau, sau đó bàn chân đạp lên, phóng lên trời, tiện tay đem quyển trục treo ở một cột đá trên quảng trường.
Rầm!
Quyển trục mở ra, cao tới ba thước.
Người ở phía trên rõ ràng là một thiếu niên thân hình thon gầy, không chút thu hút, mang theo lang nha bổng thật lớn, toàn thân tựa hồ cũng không có bao nhiêu thịt.
Dưới ánh lửa nổi bật có vẻ cực kỳ rõ ràng.
Nhất thời mọi người phát ra kinh hô, lần nữa nghị luận.
"Đúng, chính là hắn, lần trước ở Lạc Hà kiếm phái, ta tận mắt nhìn thấy, chính là hắn!"
-A, thoạt nhìn hình như người này cũng không lớn đi?
-Nói nhảm, đã sớm nói hắn là thiếu niên, hết lần này tới lần khác các ngươi lại không tin!
Đứng ở trong đám người, Lâm Động Lâm công tử vốn đang muốn chuẩn bị cầu Thanh Tùng đạo trưởng cùng Vô Hối đại sư chủ trì công đạo, sau khi nhìn thấy bức họa, nhất thời trong đầu mơ mơ hồ hồ, phát ra từng tiếng thì thào.
"Là hắn, lại là hắn... Điều này sao có thể?"
Trong miệng hắn thì thào.
Đây không phải là thiếu niên lúc trước hắn gặp ở bên ngoài sơn môn sao?
Lúc ấy Triệu Hậu Tài, Triệu Phi Yến còn có quan hệ không tệ với người này.
Thiếu niên này thật sự có thể chỉ bằng vào sức một mình, tiêu diệt toàn bộ Lạc Hà kiếm phái?
Trong lúc nhất thời, trong lòng của hắn tràn đầy không thể tin.
Nhưng là rất nhanh, một ý nghĩ cực kỳ to gan tràn vào trong đầu của hắn.
Thiếu niên này đã thành công địch của toàn bộ võ lâm Phong Châu, nếu là chính mình...
"Vẽ rất giống, ngươi cảm thấy có giống hay không?"
Giang Thạch vẫn ngồi xổm trên quầy hàng lúc trước, ngẩng đầu nhìn về phía bức tranh khổng lồ kia, thuận miệng hỏi chủ quán bên cạnh.
Lúc này chủ quán đã sớm sợ ngây người, một đôi mắt không ngừng di chuyển qua lại trên người Giang Thạch và bức tranh.
Một hồi nhìn Giang Thạch, một hồi lại nhìn bức tranh.
Càng nhìn càng hoảng sợ, thanh âm run rẩy, nói: "Không không không... không giống.’’
-Hả? Không giống?
Giang Thạch nhướng mày.
-Giống giống...
Chủ quán vội vàng sửa miệng, vô cùng hoảng sợ.
Hắn quả thực giống như gặp quỷ vậy.
Thiếu niên trên bức tranh kia, hung thủ một mình đồ diệt toàn bộ Lạc Hà kiếm phái, bây giờ lại đang ở đối diện chính mình.
Chính mình vừa rồi còn mắng hắn, còn đánh mu bàn tay của hắn một cái!
-Hắn......
Hắn rất muốn liều lĩnh mở miệng quát to một tiếng, Giang Thạch ở đây.
Nhưng lại lo lắng hắn còn chưa nói xong một câu, mình đã bị xử lý trước.
Giang Thạch nhẹ nhàng lắc đầu, không hề rối rắm vấn đề này, mà là nhìn về phía mấy gốc thảo dược trước mắt lần nữa, nói: "Những thảo dược này rốt cuộc bán như thế nào?’’
-Có thể có thể, không không không, tặng cho ngươi, tất cả đều tặng cho ngươi.
Chủ quán cực kỳ kinh hoảng, vội vàng mở miệng.
-Tặng cho ta. không tốt lắm chứ?
Giang Thạch nhíu mày, nói: "Cái này giống như là ta đang cướp, ta không thích cướp đồ, ngươi nói bao nhiêu tiền đi.’’
-Không cần tiền, tặng hết, thật sự tặng hết.
Chủ quán vội vàng khủng hoảng mở miệng.
-Thôi, hai mươi lượng bạc được chưa?
Giang Thạch mở miệng, vẫn là rút ra một tấm ngân phiếu hai mươi lượng, giao cho chủ quán, sau đó cầm lấy mấy gốc dược liệu màu vàng đỏ lúc trước từ trước quầy hàng , nhét vào bên trong bao bọc của mình, bỗng nhiên hắn nặn ra vẻ mỉm cười, nói: "Đúng rồi, ngươi vừa mới tát ta một cái, bây giờ nên đến ta tát trở về đi?"
Chủ quán kia sợ tới mức thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Tên này thực lực nghịch thiên, liền chưởng môn của Lạc Hà kiếm phái đều có thể giết chết, nếu như tát chính mình một cái còn không đem chính mình tát phế đi?
-Hắc hắc, đùa ngươi thôi, tát lại thì không cần, nhưng ngươi phải giữ bí mật, không được ồn ào.
Giang Thạch cười nhẹ.
-Được được được, lão phu tuyệt đối không ồn ào.
Chủ quán kinh hoảng mở miệng.
-Ừ.
Giang Thạch rất là hài lòng, lần nữa nhìn thoáng qua đám người ở trước mặt, trực tiếp nhấc bao bọc lên, xoay người đi về phía sau.
Dù sao hắn cũng không chuẩn bị tiếp tục lăn lộn ở Phong Châu, dược liệu nên mua hắn đã mua được chín thành, bắt đầu từ ngày mai, liền chính thức rời đi địa vực Phong Châu này.
Trước mắt không ai chú ý tới mình, vừa vặn có thể thừa dịp loạn rời đi.
Ngay tại thời điểm Giang Thạch vừa mới xoay người rời đi, bỗng nhiên, trong đám người vang lên một tiếng kêu cực kỳ thê lương, nói: "Cầu Thanh Tùng đạo trưởng cùng Long công tử vì ta chủ trì công đạo!"
Mọi người nhao nhao nhìn lại, lộ ra dị sắc.
Chỉ thấy Lâm Động, Lâm công tử sắc mặt trắng bệch, lộ ra vẻ bi thương, từ trong đám người chạy nhanh về phía trước, lập tức quỳ rạp xuống đất, gào khóc:
"Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối đại sư, Long công tử, tiểu nhân Lâm Động, là con trai Lâm Vân ở Phúc Viễn tiêu cục, bang chủ Kim Tiền bang Thi Thiên Nghĩa, bởi vì ngấp nghé tổ truyền mật bảo của Lâm gia, liên hợp với quan phủ địa phương, giết tám mươi bảy mạng người của Lâm gia ta, thù oán ngập trời, không đội trời chung, cầu ba vị tiền bối chủ trì công đạo giúp ta!"
Bang bang bang!
Hắn liên tiếp dập xuống đất, trán chảy máu.
Mọi người lại xôn xao.
Con trai của Lâm Vân của Phúc Viễn tiêu cục? Phúc Viễn tiêu cục bị diệt?
-Làm sao có thể!
"Thanh danh ở bên ngoài của Phúc Viễn tiêu cục cũng không thấp, có không ít giao tình cùng các đại môn phái trong võ lâm, Kim Tiền bang thật to gan!"
-Thì ra là đời sau của cố nhân!
Thanh Tùng đạo trưởng động dung, nói: "Lâm công tử mời đứng lên, ba mươi năm trước, lão đạo hành tẩu giang hồ, có chút giao tình với gia gia ngươi, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Phúc Viễn tiêu cục lại cũng bị người đồ diệt."
-Tám mươi bảy người của Lâm gia đều chết oan a, ô ô ô......
Lâm Động khóc lóc thê lương, cuối cùng cũng tìm được đối tượng để tâm sự.
Thanh Tùng đạo trưởng tự mình đi tới, tay áo nhẹ nhàng kéo Lâm Động lên, nói:
-Hiền chất tôn, chuyện của Lâm gia chính là chuyện của lão đạo, cứ yên tâm.
-Đa tạ tiền bối!
Con mắt của Lâm công tử đỏ lên, lau đi nước mắt, ở bên người Thanh Tùng đạo trưởng, hắn cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Bỗng nhiên môi hắn mấp máy, cắn răng đóng lại, tựa hồ hạ quyết tâm nào đó, mở miệng nói: "Tiền bối, thiếu niên trên bức tranh kia, vãn bối... vãn bối đã gặp!"
-Hả? Ngươi gặp qua hắn?
Sắc mặt Thanh Tùng đạo trưởng ngưng tụ.
Vô Hối đại sư, Nhạc chưởng môn, Long công tử, lão giả mặt trắng không râu bên cạnh tất cả đều đồng loạt nhìn qua.
-Lâm công tử, ngươi thật đã gặp qua hắn?
Nhạc chưởng môn dẫn đầu hỏi, ánh mắt bức người.
-Đúng vậy, vừa rồi!
Lâm công tử cắn hàm, nói: "Thiếu niên này cũng đã trà trộn vào võ thị, đúng rồi, Triệu Hậu Tài Triệu tiền bối có quan hệ không nhỏ với người này!"
Hắn quay đầu nhìn về phía đám đông.
Mọi người ồ lên lần nữa, lộ ra vẻ kinh hãi.
Không ít người lui về phía sau theo bản năng, đem ánh mắt quét nhìn hướng bốn phương tám hướng, sợ Giang Thạch xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.
-Giang Thạch đi tới võ thị?
-Đùa gì thế?
-Có Thanh Tùng đạo trưởng, Vô Hối thiền sư, Nhạc chưởng môn tự mình tọa trấn, hắn cũng dám xuất hiện?
Trong đám người trong lòng Triệu Hậu Tài lộp bộp một cái.
-Xong rồi, bị liên lụy!
Giang Thạch đang đi về phía xa, cũng nhướng mày, thính lực nhạy bén rõ ràng nghe được lời nói của Lâm công tử, không khỏi dừng bước, quay đầu nhìn thoáng qua theo bản năng.
-Bán đứng Ta?
Hắn không nói một lời, tiếp tục cúi đầu đi ra ngoài.
-Nhanh chóng phong tỏa hội trường, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi!
Thanh Tùng đạo trưởng thét lên, thanh âm già nua mà mãnh liệt, quanh quẩn trong toàn bộ đạo quán.
Lập tức cao thủ trong đạo quán nhao nhao hiện lên, cầm trường kiếm trong tay, từng người nhảy nhót mà đến, trực tiếp vây quanh quảng trường chật như nêm cối.
Quần hùng ồ lên, nhanh chóng lấy vũ khí ra, vẻ mặt phòng bị.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất