Chương 1
Vào ngày kỷ niệm năm năm cưới nhau giữa tôi và Thẩm Thanh, tôi phát hiện mình mang thai.
Tôi cầm tờ giấy xét nghiệm thai trong tay, run rẩy gọi điện cho Thẩm Thanh, định bụng sẽ chia sẻ tin vui này với hắn. Nhưng hắn bảo tôi:
“Từ Tư, Vãn Vãn đã về, tôi ra sân bay đón cô ấy, cô ở nhà một mình nhé.”
Tất cả những gì tôi định nói đều nghẹn lại nơi cổ họng, dòng máu đang cuồn cuộn trong người như bị ngâm vào băng tuyết, lạnh lẽo đến tận xương.
“Được… Hôm nay là ngày…”
Lời tôi chưa dứt, Thẩm Thanh đã cúp máy.
Năm năm trôi qua, hắn thậm chí không thèm nghe hết lời tôi nói, nhưng lại sẵn sàng lái xe hai tiếng đồng hồ để đến sân bay đón em gái tôi – Từ Vãn.
Từ Vãn là ánh trăng sáng rực trong lòng hắn, còn tôi chỉ là bùn đất dưới chân. Nếu không vì chuyện năm đó, Thẩm Thanh cũng chẳng bao giờ thuộc về tôi.
Hắn vốn là người tôi cướp lấy.
Khi mười sáu tuổi, mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh vẫn chưa căng thẳng như bây giờ.
Ba mẹ thích em gái hơn tôi, nhưng Thẩm Thanh luôn kéo tôi ra ngoài khám phá thế giới.
Hắn là niềm vui duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của tôi.
Dù tính khí kiêu ngạo, nhưng Thẩm Thanh rất đẹp trai và biết chăm sóc người khác.
Những ngày tháng bên hắn là khoảng thời gian thú vị nhất đời tôi.
Từ nhỏ tôi đã yêu thích múa, còn Thẩm Thanh thích âm nhạc, đôi khi chúng tôi cùng hoàn thành một bản nhạc.
Đó là sự tiếp xúc thân mật nhất giữa chúng tôi.
Hắn thân thiết với cả tôi và em gái tôi, ba chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Trước sinh nhật của Từ Vãn, Thẩm Thanh năn nỉ tôi giúp cô ấy chọn quà. Ban đầu tôi không muốn đồng ý, nhưng Thẩm Thanh chớp chớp mắt, van xin: “Ôi, chỉ có mình anh đi chọn thì sẽ không tốt đâu, Tư Tư đi cùng anh đi mà.”
Không thể từ chối được hắn, hơn nữa trái tim tôi cũng rung động trước sự quan tâm đặc biệt của hắn dành cho mình, cuối cùng tôi đồng ý.
Chính ngày hôm đó đã trở thành bước ngoặt.
Chúng tôi vừa đi dạo trong trung tâm thương mại được một lúc thì mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Có một cô bé vẫn đang cho mấy chú mèo hoang ăn. Khi tôi đi ngang, tiện tay kéo cô bé chạy theo, lúc ấy cô bé mới nhận ra là động đất.
Chúng tôi hòa vào dòng người chạy ra ngoài, nhưng chúng tôi quá nhỏ bé, nhanh chóng bị đám đông hoảng loạn bỏ lại phía sau.
Ngay khi chúng tôi sắp thoát khỏi cửa trung tâm thương mại, một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đầu Thẩm Thanh.
Tôi vô thức đẩy hắn ra, còn chính mình thì bị tảng đá đè lên cánh tay, để lại vết sẹo dài và xấu xí.
Ngày hôm đó, Thẩm Thanh luống cuống tay chân, khóc đến mức không nói nên lời.
Sau này, vết sẹo đó không bao giờ lành.