Chương 2
Ba mẹ ép Thẩm Thanh cưới tôi.
Tôi mất đi cơ hội đứng trên sân khấu, còn Thẩm Thanh mất đi tự do.
Hai đứa trẻ non nớt như chúng tôi bị số phận buộc chặt vào nhau bởi sợi dây oan nghiệt.
Sự quý mến ban đầu của hắn dành cho tôi dần bị phai nhạt qua từng ngày, cuối cùng biến thành sự chán ghét.
Để kỷ niệm năm năm ngày cưới, tôi nấu một bàn đầy món ăn. Nhưng đợi đến khi đồ ăn nguội lạnh, tôi vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa.
Cuối cùng, khi kim đồng hồ chỉ 23:59, tôi cầm đũa lên.
Miệng nhai một cách vô vị, tôi nuốt từng miếng đồ ăn đã nguội vào bụng.
Vị giác như tro tàn.
Tôi mở điện thoại, vào khung chat với Thẩm Thanh. Toàn bộ nội dung đều là màu xanh, chỉ có vài dòng trắng ngắn ngủi trả lời: “Ừ”, “Ờ”, “Anh biết rồi”.
Gửi tin nhắn xong, tôi lướt qua lướt lại vòng bạn bè.
Ngay khi tôi vừa vuốt xong, một bài đăng mới xuất hiện.
Đó là của Từ Vãn.
Cô ấy đăng hình ảnh đôi chân bị thương và hai bàn tay nắm chặt.
“Hôm nay gặp tai nạn xe, nhưng may mắn là anh trai không sao~”
Ngay khi tôi đọc xong bài đăng, tin nhắn từ Thẩm Thanh gửi đến.
“Có việc, không về.”
Mãi đến ba ngày sau, Thẩm Thanh mới về nhà.
Tôi ngồi trên sofa, lần đầu tiên cảm xúc vỡ vụn, hỏi hắn: “Có chuyện gì mà khiến anh ba ngày không về?”
Thần sắc của Thẩm Thanh rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn. Hắn đứng ở cửa thay giày rồi bước vào, mang theo mùi nước hoa ngọt ngấy đến phát ngấy – một loại hương hoa nồng đậm.
Mùi hương này khiến tôi bị sặc và ho dữ dội.
“Có chút việc, cô cũng nên kiếm việc gì đó làm đi, đừng suốt ngày ở nhà rảnh rỗi.”
Tôi ngừng ho, cố gắng trả lời nhẹ nhàng: “Tôi ở nhà một mình cũng không thấy buồn.”
“Ừ,” Thẩm Thanh khinh bỉ cười, ném áo khoác lên sofa, “Suốt đời ăn bám, chẳng phải đây là điều cô thích sao? Chẳng qua chỉ muốn được tôi nuôi cả đời thôi.”
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Tôi nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, cố gắng quay mặt đi đầy cứng đầu.
Nhưng Thẩm Thanh lại tiến đến, véo nhẹ má tôi: “Nói khó nghe quá à?”
“Thôi được, tôi rút lại.”
“Dạo này phải chăm sóc Vãn Vãn, cô ở nhà một mình chắc cũng không buồn, tự lo liệu đi.”
Hắn vẫn luôn như vậy, thi thoảng tỏ ra ân cần để tôi lầm tưởng rằng thái độ của hắn đối với tôi đã dịu lại, nhưng sau đó lại tiếp tục hành hạ tôi.
Lần hiếm hoi hắn cười tươi nhìn tôi, nhưng ánh mắt ấy lại khiến tôi như rơi vào hố băng.
“Từ Tư, đừng cố tranh giành với Vãn Vãn, cô không thể thắng đâu.”
…