Hắn quay người đi, để lại một câu: "Từ bây giờ, các người tìm người khác mà nâng cấp quang giáp cho mình nhé, tôi không làm nữa."
Nam Phu là người chơi duy nhất tự nghiên cứu được kỹ năng nâng cấp quang giáp. Người chơi muốn nâng cấp quang giáp trong trò chơi sẽ đến tìm hắn, hắn miễn phí nâng cấp và luôn đáp ứng đầy đủ nhu cầu của mọi người, không như các NPC nâng cấp khác vừa tính phí đắt đỏ vừa không hiểu được yêu cầu của họ.
Một câu nói sặc mùi đe dọa.
Quảng Trúc Kỷ và những người khác đứng sửng tại chỗ, sau đó liền hùng hùng hổ hổ, "Người hỏi chúng tôi là anh, hỏi xong rồi tức giận vẫn là anh! Nam Phu, anh bị điên à?"
Nam Phu lại đi hỏi đám người Hùng Sơ Mặc.
Đám người Hùng Sơ Mặc đã nghe được những lời phàn nàn của Quảng Trúc Kỷ, liền cảnh giác.
Câu trả lời của là: "Thực sự, diện mạo của anh rất có cá tính... À mà, sao đột nhiên anh lại quan tâm đến việc này vậy, hãy là chính mình là tốt rồi, đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, thực ra mặt anh nhìn lâu rồi sẽ thấy cũng không tệ lắm, đem lại ấn tượng sâu sắc cho người khác."
"Thật không?" Nam Phu vuốt cằm, "Tôi cũng thấy khuôn mặt của tôi khá ổn, nhưng cja của Thiển Hạ nói tôi là tên xấu xí."
Bầu không khí đột nhiên lắng xuống, sau đó là tiếng cười vang lên khắp nơi.
Đám người Hùng Sơ Mặc vừa cười vừa lau nước mắt, nhìn khuôn mặt khó coi của Nam Phu, bọn họ vẫy tay rời đi.
Trước khi đi, họ nói: "Cha của Thiển Hạ đã vào trò chơi rồi, chúng tôi cũng muốn đi gặp, tiện thể kiếm vài người mới để chơi cùng."
Để lại Nam Phu cô đơn, chỉ còn lại Vân Ca vừa ngang qua đây.
Hai người nhìn nhau.
Nam Phu cũng chẳng cần cất lời hỏi, từ cái cách mà cô nhăn mày hắn cũng có thể nhận ra vẻ ghét bỏ của Vân Ca với khuôn mặt của mình.
Nam Phu tức giận rời đi.
Vân Ca: "Hắn làm sao vậy?" Cảnh Trí nói: "Mỗi tháng, người chơi sẽ có vài ngày tâm trạng không được ổn định."
Vân Ca gật gù, bây giờ cô sẽ đi xem tình hình của những người chơi mới.
Việc phân công vị trí cho hàng ngàn người chơi lần này là một việc khá đau đầu.
Trước đây số người chơi khá ít, nên không thấy có vấn đề gì. Nhưng bây giờ với lượng người chơi tăng lên, Vân Ca nhận ra mình không có kỹ năng quản lý con người. Cô cần tìm một người có chuyên môn để quản lý vấn đề này.
Cô đến địa điểm người chơi mới đang ở và thấy nhiều người chơi cũ đang cầm bảng tuyển dụng những người chơi mới có hứng thú với các nội dung trong trò chơi (như nông trại, săn bắn, kỹ thuật công nghệ, v.v.).
Vân Ca không cần phân công chức vụ cho các người chơi mới nữa, họ đã được các người chơi cũ trực tiếp hướng dẫn và nhanh chóng tham gia vào dự án xây dựng căn cứ.
Các người chơi tự phát tổ chức các hoạt động, điều đó giải quyết vấn đề phân công quản lý mà Vân Ca đang đau đầu.
Các người chơi như Thiển Hạ, Hùng Sơ Mặc, Quảng Trúc Kỷ, Lục Thần là những người dẫn đầu trong cộng đồng người chơi. Hai ngày trước đó khi người chơi nhảy múa trước căn phòng của Vân Ca, cô đã bắt đầu ám chỉ cho những người chơi này về vấn đề quản lý các người chơi...
Hùng Sơ Mặc và Lục Thần nhanh nhạy hiểu được vấn đề, đã bắt tay vào công việc.
Vân Ca chú ý đến một nhóm người mới gia nhập vào đội nhà nước.
Họ đều rất trầm tĩnh, thỉnh thoảng lại lộ vẻ cuồng nhiệt khi ánh mắt quét qua các thiết bị trong căn cứ.
Vân Ca hiểu rõ, đây chắc chắn là nhà nghiên cứu trong thế giới của người chơi. Cô để cho nhóm người của đội nhà nước tự do khám phá, chỉ cần không gây rối, họ có thể học tập kiến thức trên tinh cầu của cô cũng được.
Qua một khoảng thời gian nữa, cô sẽ bắt đầu thu lợi từ việc này.
Không ai có thể lấy miễn phí bất cứ thứ gì từ cô mà không trả giá.
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vân Ca cảm thấy trán mình hơi nóng, cơ thể cứng đờ tại chỗ, không thể di chuyển.
Cô nghe thấy những lời thì thầm bên tai như "Cướp..." "Giết..."