Hỏa Tước Tước mở miệng hét lớn: “Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi!”
Bạn Phạm lấy dụng cụ khuếch đại âm thanh ra: “Đường Tam Tạng mang theo ba đồ đệ.”
Vệ Tư Lý dùng hết sức lực cả cuộc đời gào lên: “Gọi điện thoại cho em, người đẹp, giữ ở trong lồng n.g.ự.c của em!”
Khuyết Hân Nghiên gào đến tê tâm liệt phế: “Vừa ra đi chính là mấy vạn dặm!”
Lục Thần tinh thần hoảng hốt, hắn đã phải trải qua những gì vậy?
Tất cả người chơi bên trong căn cứ đau khổ bịt tai lại: Mẹ nó, rốt cuộc sao lại hát thành như vậy?
Lục Thần ơi là Lục Thần, anh không không việc gì làm hay sao mà đi trêu chọc bọn họ làm gì, bốn tên gia hỏa này chỉ có thể để nhãi con trị mà thôi!
…
Lúc nhóm người Vân Ca quay trở về căn cứ, người chơi trong căn cứ phờ phạc đi ra chào đón, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng.
Ngoài cười nhưng trong không cười, kết hợp với ánh mắt trống rỗng cùng hơi thở suy yếu, thực sự rất giống người bị ác quỷ bám vào hút sạch tinh khí ở trong phim kinh dị.
Vân Ca: “?” Mọi người làm sao vậy, chẳng lẽ vào thời khắc mấu chốt lại trở nên không đáng tin như vậy hay sao?
Người chơi tỏ vẻ, chúng tôi cũng không muốn như vậy, đều là do đám Hỏa Tước Tước quá đáng quá rồi!
Lý Dũng và Đường Manh đơ người ra, chẳng lẽ tinh cầu này vô cùng áp bức người khác?
Lý Lộc Lộc trực tiếp bị dọa khóc.
Lý Dũng và Đường Manh vội vàng an ủi con gái, nhưng cô bé vẫn khóc mãi không thôi, mặc kệ bọn họ có an ủi thế nào cũng không có tác dụng.
Cô nhóc khóc như lê hoa đái vũ, là kiểu khóc thút thít nhẹ nhàng ngoan ngoãn, chứ không phải khóc ầm đến, hoàn toàn không khiến cho người khác chán ghét.
Vân Ca và các người chơi chưa bao giờ gặp phải trường hợp này đều ngây ra như phỗng, thế này phải làm sao đây?
“Cạc cạc cạc!” Nước mắt của Lý Lộc Lộc vẫn còn vương trên khóe mắt, cô bé nhìn con ngỗng béo ú bỗng nhiên xuất hiện, đi vòng quanh chân của cô bé, liền nở nụ cười ngây thơ vui vẻ chỉ có ở những đứa trẻ.
Vân Ca và các người chơi cùng nhìn Tiểu Tỏa Niệt bằng ánh mắt tán thưởng, không nghĩ tới con ngỗng này bình thường ngoài việc ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn ở trong căn cứ, cũng có được chút tác dụng.
Tiểu Tỏa Niệt ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ kiêu ngạo đắc ý.
Lý Lộc Lộc thấy vậy càng trở nên vui vẻ, cô bé đưa tay nhỏ lên: “Ba ơi, vịt quay, ăn vịt quay!”
Tiểu Tỏa Niệt: “?”
Tiểu Tỏa Niệt: Cái thứ gì đang nói chuyện vậy?
Mọi người nhìn bóng dáng chạy trốn của ngỗng trắng, khung cảnh trở nên khó xử.
Kiềm Chi Lư đi ra hóa giải, nói: “Người này sau này chính là nhân viên mới của chúng ta, Lý Dũng, hai người còn lại là vợ của hắn Đường Manh, con gái Lý Lộc Lộc, mọi người phải quan tâm giúp đỡ người mới đấy, biết chưa?”
Mọi người cùng nói: “Không thành vấn đề!”
Người chơi vô cùng nhiệt tình tiếp đón Lý Dũng đi vào căn cứ, bên trong căn cứ có treo ruy băng rực rỡ hoan nghênh người mới và một tấm bảng viết tên Lý Dũng.
Lý Dũng thụ sủng nhược kinh, hắn chẳng qua cũng chỉ là một quang giáp sĩ bình thường đã xuất ngũ, làm sao có thể nhận được nhiều ưu đãi như vậy?
Người chơi hỏi Lý Dũng thích phong cách phòng ở như thế nào, phong cách trong lành hòa nhập với thiên nhiên, phong cách châu Âu sang trọng, phong cách đồng quê giản dị hay vẫn là phong cách khoa học kỹ thuật của tương lai?
Lý Dũng nói nghe theo sắp xếp của mọi người, Đường Manh càng không có bất cứ ý kiến gì.
Lý Lộc Lộc không có tâm lý cẩn thận và thấp thỏm như bố mẹ mình, cô bé nói với người chơi: “Anh trai, chị gái, em muốn phòng màu hồng nhạt.”
Người chơi vừa nghe được cô bé tinh mắt này gọi bọn họ là anh chị, đáy lòng càng thêm yêu thích cô bé.
Lý Dũng chưa kịp nói không cần, liền nghe được người chơi nói: “Bọn anh sẽ sắp xếp cho em.”
Vì thế, một nhà ba người Lý Dũng được đưa đến một căn phòng phong cách công chúa ngọt ngào, cùng kiểu dáng phong cách với phòng của Cơ Bảo (trứng trùng) trong căn cứ.
Đương nhiên căn phòng này không hoa lệ bằng phòng của Cơ Bảo, Cơ Bảo chính là bảo bối thứ hai trong căn cứ sau nhãi con!